Từng luồng nước nóng theo miệng rồng được chạm trổ từ bạch ngọc chảy xuống, ngâm mình bên trong dục trì (1) rộng, Lưu Hoài Diệp giúp Mạc Tang Ức gội đầu.
Gội mái tóc dài rồi dùng trâm cài tóc cố định xong, Lưu Hoài Diệp hôn xuống đầu vai Mạc Tang Ức, nói:
"Tang Ức, hai ngày nay có gì muốn nói với ta không?"
Mạc Tang Ức vừa nghe, cơ thể nhẹ rung một chút, lập tức mở miệng: Không có a.
Lưu Hoài Diệp thở dài, từ phía sau ôm thân mình gầy yếu vào ngực, âm thanh dụ dỗ hỏi:
"Tang Ức? Chẳng lẽ là phiền đến ta? Bằng không tại sao có việc cũng không nói cho ta biết?"
Hoài Diệp… Mạc Tang Ức nghe vậy có chút bối rối xoay người,
"Hoài Diệp, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta sao lại phiền ngươi?"
Lưu Hoài Diệp một tay đè ngực Mạc Tang Ức, có chút không vui mà nói:
"Không phải sao? Bằng không trong lòng ngươi đây đã có sự, vì sao không nói cho ta biết?"
"Hoài Diệp, ta không sao, chính là… có chút buồn."
Mạc Tang Ức hạ mắt, nghĩ thầm có phải Khuyết Dương nói gì đó hay không.
"Tang Ức, ta biết ngươi đã lâu như vậy, trong lòng ngươi có sự ta sao lại nhìn không ra? Chỉ là ngươi đã không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi ngươi, nhưng hai ngày nay tinh thần ngươi càng ngày càng không tốt, ta sao có thể để ngươi cứ nghĩ ngợi lung tung?"
Tựa vào cạnh bể, Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng dùng sức ôm lấy Mạc Tang Ức, để hắn dựa vào người mình.
"Tang Ức, ngươi là người quan trọng nhất đối với ta, có chuyện gì mà không thể nói với ta? Kỳ thực, ngươi không nói, ta cũng có thể tra ra, nhưng ta hi vọng ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết.
Tang Vận, đối với ta, ngươi không cần giấu giếm bất luận chuyện gì, ngươi chỉ cần tin ta là được.
"Vuốt ve vết sẹo sớm đã nhạt màu sau lưng Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp nhìn chăm chú đôi mắt hắn, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu."Hoài Diệp… Ta… vì sao có thể gọi thẳng tục danh của ngươi?
"Đối với một trong những người nhớ được sau khi tỉnh lại, Mạc Tang Ức vẫn là dứt bỏ băn khoăn mà hỏi."Bởi vì ta ngươi vốn đã gọi nhau như thế rồi.
"Lưu Hoài Diệp nghĩ tới chuyện gì đó, nở nụ cười,"Ta ngươi đã từng ước định:
"bất luận ta có thân phận gì, ta ngươi trọn kiếp này đều phải giống như trước, ta gọi ngươi"Tang Ức, ngươi gọi taHoài Diệp
", cho dù ta đăng cơ làm hoàng đế, ước định này cũng tuyệt đối không thay đổi."
Vậy… Tóc của ta… Mạc Tang Ức không quên lời nói của những người đó rằng tóc của hắn nếu là màu đen, thì giống Bạch Tang Vận đã chết kia như đúc, hắn… chẳng qua chỉ một thế thân mà thôi.
"Tóc của ngươi trước đây đương nhiên không phải màu trắng, ngươi bị thương, cũng không biết là có chuyện gì, tóc cũng từ từ biến thành màu trắng, nhưng mà khi đó ngươi còn đang hôn mê, vì thế cũng không rõ ràng lắm."
Lưu Hoài Diệp sớm đã biết xảy ra chuyện gì, nói ra một phần sự thật.
Vậy…Bạch Tang Vậnkia là ai? Hỏi đến đây, Mạc Tang Ức chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói lên.
Nhận ra phản ứng của Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp trong mắt sâu thoáng tối sầm, sau đó nở nụ cười:
"Ha hả, ngươi nha, Tang Ức, nói cho ta biết, vì sao muốn biết hắn là ai vậy?"
Xoa nhẹ làn môi không hề đỏ hồng của Mạc Tang Ức, thanh âm Lưu Hoài Diệp thấp xuống.
"… Hoài Diệp… Ta… là thế thân của hắn sao?" Mạc Tang Ức hạ mắt, không dám nhìn biểu tình của Lưu Hoài Diệp, có chút bất an mà hỏi.
Ngay sau đó, môi Mạc Tang Ức bị hôn lên, Lưu Hoài Diệp chưa bao giờ đối xử như vậy trước mặt hắn lại hôn lên môi hắn, lực đạo hơi mạnh mẽ buộc Mạc Tang Ức phải mở miệng đón lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!