"Hoàng thượng… Tới giờ rồi." Trời vừa sáng, Trương Chính nhỏ giọng khẽ gọi trước màn. Một lát sau, nghe được trong giường phát ra tiếng động.
Lưu Hoài Diệp vuốt cơ thể đã bớt sốt của Tang Ức, lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, tránh cho hắn không bị phong nữa. Cẩn thận đặt người bên cạnh sang một bên, Lưu Hoài Diệp ngồi xuống khoác thêm y phục, xoa xoa nửa người không có cảm giác của mình.
Đợi sau khi luồng tê dại đã qua đi, Lưu Hoài Diệp cẩn thận xuống giường.
"Sốt của Tang Ức vừa mới lui, hôm nay bảo đám nô tài phụ trách hầu hạ cẩn thận chăm sóc, phân phó ngự thiện phòng làm chút cháo thịt, lúc nào cần phải có ngay, để hắn ở trong phòng nghỉ một ngày, không có sự cho phép của trẫm không được cho hắn ra ngoài."
Đi ra khỏi nội thất, Lưu Hoài Diệp vừa được thái giám theo người hầu hạ mặc y phục, vừa phân phó Trương Chính bên cạnh.
"Dạ, hoàng thượng, nô tài đã nhớ."
Trương Chính đưa tấm khăn ẩm lên cho hoàng thượng, trong lòng nghĩ một hồi an bài người nào thích hợp đến chăm sóc vương gia.
"Trương Chính, truyền ý chỉ của trẫm, trong cung bất luận là chủ tử hay nô tài, nếu để trẫm nghe được nửa câu có liên quan tới Tang Ức, bọn chúng cũng đừng hy vọng được ở trong cung." Lưu Hoài Diệp sắp xếp ổn thỏa lại phân phó một câu.
Dạ, hoàng thượng.
Trương Chính lập tức lĩnh mệnh, đi theo bên người hoàng thượng nhiều năm, hắn hiểu rõ không ở trong cung theo như lời hoàng thượng, cũng không phải là đuổi khỏi cung.
———
"Vương gia, xin ngài tha cho nô tài đi, hoàng thượng đã phân phó, không có sự cho phép của hoàng thượng, ai cũng không được để cho vương gia ngài ra ngoài, vương gia, ngài vẫn là nên quay về giường nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Hồng Tam vừa khóc nức nở vừa quỳ gối trước mặt Mạc Tang Ức, xin Mạc vương gia đang chuẩn bị xông ra quay về phòng. Phàm là người tiến cung, ai lại không biết Mạc vương gia trong cung là thịt trong lòng bàn tay hoàng thượng, không thể đụng vào, trước đấy đã có mấy nô tài vì chăm sóc không chu toàn mà bị hoàng thượng chém đầu, nếu hôm nay vương gia ra khỏi phòng này, đầu hắn cũng chắc chắn khó giữ được.
"Đứng lên đi, ta về phòng."
Mạc Tang Ức không thích làm khó người khác, trong lòng mặc dù vạn phần không vui, vẫn là ngoan ngoãn về phòng.
Tạ ơn vương gia!
Hồng Tam lập tức cảm ơn dập đầu lạy ba cái.
………
Nằm trên giường mềm, tâm tình Mạc Tang Ức có chút phiền muộn, hắn muốn ra ngoài đi một chút, càng muốn xuất cung hơn, mặc dù hắn đã quên rất nhiều chuyện, nhưng hắn cũng thấy được có cái gì không đúng.
"Ai… Đến lúc nào mới có thể nhớ được đây?"
Mạc Tang Ức thở dài một tiếng, chán chường nhìn nóc nhà. Có lẽ sau khi hắn nhớ được chuyện trong quá khứ, sẽ biết mình nên làm thế nào, chứ không phải giống bây giờ đầu không manh mối.
Ca… Ta đã về.
Một đạo thanh âm bình thản vô ba truyền đến, Mạc Tang Ức lập tức ngồi dậy.
"Khuyết Dương… Ngươi cuối cùng cũng đã về." Mạc Tang Ức quên đi buồn bực vừa rồi, cao hứng đi đến trước mặt Lam Khuyết Dương, hai tay xoa nhẹ khuôn mặt Lam Khuyết Dương, lập tức nhăn mi lại,
"Khuyết Dương… Ngươi gầy quá."
"Ca, vừa rồi sao vậy, lại thở dài?"
Tuỳ ý ca vân vê mặt mình, khuôn mặt lạnh như băng của Lam Khuyết Dương vì trông thấy người trước mặt này liền ấm lên.
"Khuyết Dương… Ta một mình trong phòng có chút buồn, nhưng Hoài Diệp không cho ta ra ngoài." Đối đệ đệ, Mạc Tang Ức lập tức than phiền.
"Ca, ta đây không phải đã trở lại? Ta cùng ngươi." Lam Khuyết Dương cầm cổ tay ca, kéo người lên trên giường, sau đó ngồi bên cạnh ca, thu tay, Lam Khuyết Dương đem tay kia nâng cái bọc lên đặt lên tay ca,
"Ca, ta mang về cho ngươi mấy viên đá, ngươi xem có thích không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!