"Nghe nói mấy đứa trẻ đó đã xâu được mười vạn hạt Phật châu chỉ trong hai ngày?"
Trưởng lão Thông Trần hừ một tiếng:
"Chỉ là biết dùng một số mánh khoé nhỏ thôi, không có gì đáng kể. Chỉ cần chúng ít gây rắc rối là đã tốt rồi."
Đạo Ngộ không nhịn được mà cười lớn, vẻ mặt rất tự hào.
"Tiểu Trúc tự tạo ra một pháp bảo chuyên dùng để xâu hạt. Cái đó nhìn khá lạ, không biết đầu óc nhỏ bé ấy của con bé nghĩ ra như thế nào nữa."
Mọi người ở đây đều là những người từng trải, đã thấy không ít pháp bảo. Có cái có thể xoay chuyển càn khôn, có cái còn có thể dẫn nước lấp biển, nhưng món chuyên dùng để xâu hạt thì… thật sự không ai có thời gian để nghiên cứu.
Tông chủ lập tức cảm thấy hứng thú:
"Đạo Ngộ đã thấy qua rồi sao? Mang ra cho chúng ta cùng xem đi."
Không ngờ Đạo Ngộ thật sự xin được đồ từ tay Khương Trúc.
Vài vị trưởng lão tụm lại, cúi đầu nhìn.
Pháp bảo đó có hình dáng rất kỳ lạ, và…
"Đây không phải chỉ là gỗ bình thường thôi sao?" Thậm chí còn không phải là linh mộc.
Một vị trưởng lão cầm lên rồi xem đi xem lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Đạo Ngộ ngẩng đầu lên, vẻ mặt như thể các ngươi không hiểu, lão phất tay gọi một đệ tử nhỏ lại, chỉ đạo hắn ta sử dụng linh lực để xoay chuyển khúc gỗ.
Các trưởng lão chỉ thấy Đạo Ngộ đặt một viên Phật châu lên, dây linh lực nhanh chóng xâu qua, ba mươi bốn viên hạt ngay ngắn nằm trên đó.
Đạo Ngộ kiêu ngạo cầm chuỗi hạt vừa xâu xong đung đưa qua lại trước mặt mọi người.
Lão phải hỏi Tiểu Trúc Tử rất lâu mới học được cách dùng, tiếc là linh lực của lão quá thâm hậu, gỗ bình thường không chịu nổi nên không thể tự tay làm được.
Sao lại như vậy?
Một vị trưởng lão nghi ngờ hỏi.
Đạo Ngộ cũng đã hỏi Khương Trúc nhưng nàng chỉ nói mấy lời như trọng lực, lực ly tâm gì đó, lão nghe không hiểu nên cũng không thể trả lời.
Trưởng lão Như Tâm như nhận ra điều gì đó, ánh mắt lộ vẻ hứng thú và vui mừng.
Từ trước đến nay, lão rất thích nghiên cứu máy móc, tất cả các công cụ trong Vạn Phật Tông đều do lão phát minh ra.
"Đối chiếu chính xác với lỗ của hạt Phật châu, sử dụng các góc độ và quy luật của thiên địa để cho hạt Phật châu vừa rung động điều chỉnh phương hướng, vừa tự di chuyển xuống"
"Tuy có chút thủ công nhưng kết cấu rất tinh xảo, thật sự mang lại nhiều bất ngờ."
Các trưởng lão đều ngạc nhiên:
"Cái đồ chơi nhỏ này còn vận dụng quy tắc thiên địa ư?"
Nhóm người thời cổ này đương nhiên không biết trọng lực và lực ly tâm là gì, họ gọi những hiện tượng tự nhiên không thể giải thích là quy tắc, vì quy tắc là điều không ai có thể làm trái ngược nên thường được định nghĩa là thuộc về thiên địa.
Trưởng lão Như Tâm cười nói:
"Đúng vậy, mặc dù không biết con bé nghĩ ra như thế nào nhưng điều này cho thấy con bé là một đứa trẻ có tư duy sắc bén. Trưởng lão Đạo Ngộ quả nhiên có con mắt tinh tường."
Sắc mặt trưởng lão Thông Trần bình thản, cảm thấy họ chuyện bé mà xé ra to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!