Ba người nhặt những hạt châu trên mặt đất bỏ vào chậu, ôm đệm hương bồ (1) và chậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh tượng Phật rồi quỳ xuống.
Trước tượng Phật, một nhóm đệ tử nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, bên trái có ba đệ tử đang quỳ, trước mặt họ có hai cái chậu lớn chứa đầy Phật châu (2).
Bây giờ Khương Trúc mới nhớ ra tối qua họ đã ăn rất nhiều lễ vật.
Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bàn thờ.
Phát hiện lễ vật trên đó vẫn đầy đủ, dưới đất cũng không có hạt trái cây.
Không lẽ là ảo giác?
Khương Trúc sờ bụng của mình, hình như lại đói rồi.
Tối hôm qua họ không ăn sao?
Huyền Tịch thấy vậy cũng nhớ ra, cũng đang thắc mắc.
Minh Huệ nói nhỏ:
"Chắc chắn là Thần Phật hiển linh rồi!"
Đây là lần đầu tiên Khương Trúc ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật khổng lồ trang nghiêm và cao quý, ánh mắt trìu mến dù người phía dưới làm gì vẫn luôn giữ vẻ hiền từ.
Thật sự là do Thần Phật làm sao?
Khương Trúc là một người hiện đại, lúc trước không hề tin vào Thần Phật.
Nhưng bây giờ đã xuyên vào tiểu thuyết tu tiên rồi, làm gì còn cái gọi là khoa học nữa.
Nghĩ đến đây lòng thành kính của Khương Trúc trỗi dậy, quyết định hôm nay phải lau dọn tượng Phật thật sạch sẽ để báo đáp ân huệ linh quả ngày hôm qua.
Sau nửa canh giờ cuối cùng trưởng lão Thông Trần cũng dẫn các đệ tử đã ngồi thiền xong ra ngoài luyện công.
Vì Khương Trúc phải lau dọn tượng Phật nên chỉ có Huyền Tịch và Minh Huệ ngồi xâu chuỗi tràng hạt.
Đúng lúc họ đang đói đến mức bụng kêu ùng ục, Thiền Tâm bưng tới sáu cái bánh bao trắng to và một bình trà.
Trưởng lão Thông Trần chỉ nói hôm qua họ không được ăn.
"Tứ sư huynh, huynh đúng là ân nhân của bọn ta!"
Khương Trúc và hai người kia vội vàng bỏ công việc đang làm, nhào tới trước mặt Thiền Tâm chộp lấy bánh bao ăn ngấu nghiến.
Thiền Tâm mỉm cười rót nước cho họ, sau đó trong lúc họ đang ăn hắn giúp họ xâu chuỗi tràng hạt.
"Các ngươi bớt gây chuyện đi, trưởng lão Thông Trần không dễ bị lừa đâu."
Miệng Minh Huệ nhét đầy thức ăn nói không rõ ràng:
"Là do con mèo ngốc Đại Hoàng, bọn ta chỉ muốn giúp tiểu sư muội dọn dẹp thôi."
Huyền Tịch cũng chen vào:
"Đúng vậy, bọn ta vốn có ý tốt, ai ngờ Đại Hoàng lại đến phá phách."
Khương Trúc uống mấy ngụm nước lớn tức giận nói:
"Các huynh còn nói nữa, đáng lẽ ba ngày nữa là ta được ra khỏi Phật đường (3) rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!