Chương 49: Không hiểu phật pháp hả, thế có hiểu quyền cước không?

Tô Thiên Tuyết cứ như không nhìn thấy được sự kháng cự của Khương Trúc, nàng ta dính chặt như cao bôi da chó, làm như quan hệ giữa hai người rất tốt.

"Tam sư tỷ, sao chúng ta lại không thân được chứ, mặc dù bây giờ không cùng một tông môn, nhưng chúng ta đã lớn lên cùng nhau, tình cảm sẽ không thay đổi."

"Sư phụ và các sư huynh còn nói rất nhớ tỷ đó."

Nhớ?

Nhớ nàng c.h.ế. t chưa à?

Khương Trúc kéo tay nàng ta ra, hận không thể cách xa tám trăm mét.

"Ta là Vạn Phật Tông, ngươi là Phong Thanh Tông, quăng tám sào cũng không tới."

"Còn về chuyện lên cùng nhau, ăn mày thì đi xin cơm chung thôi, ta không cố ý xin cùng chỗ với ngươi đâu."

Tô Thiên Tuyết nghe nàng nhắc tới chữ ăn mày, sắc mặt nhất thời cứng đờ.

Sao tên đần này lại không có chút xấu hổ nào vậy, từng đi ăn xin thì vinh quang lắm à, sao cứ nhắc tới chuyện này làm gì.

Trịnh Phổ thấy sắc mặt Tô Thiên Tuyết trắng bệch, bước hai bước tới chắn trước mặt nàng ta, bảo vệ kỹ nàng ta ở sau lưng.

"Khương Trúc, cho dù ngươi có nhắm vào tiểu sư muội như thế nào, ta cũng sẽ không thích ngươi."

Một câu này của hắn ta có thể nói là kinh thiên động địa.

Không chỉ khiến cho người qua đường chấn động, mà cũng khiến các sư huynh Vạn Phật Tông đứng hình.

Đám người Tam Thanh kín đáo nhìn Khương Trúc, nét mặt rất nghiêm trọng.

Cảm giác sắp có tai vạ đến nơi rồi.

Trong đầu đương sự Khương Trúc tràn đầy dấu chấm hỏi.

Cực kỳ khó hiểu ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó nghiêng đầu sát lại gần hỏi:

"Gì cơ? Ngươi vừa nói gì cơ?"

Vẻ mặt Trịnh Phổ ghét bỏ:

"Ngươi đừng giả vờ, trước kia ta đối xử tốt với ngươi chỉ vì nể tình đồng tông, nếu bây giờ ngươi đã rời khỏi Phong Thanh Tông, ta và ngươi cũng nên trở về thân phận là hai người xa lạ rồi."

"Chẳng qua, nếu như ngươi bằng lòng để phòng lại cho tiểu sư muội ở, ta có thể bỏ qua chuyện cũ."

"Vị tiểu huynh đệ này, có phải ngươi tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi không, nước uống vào đều chảy hết lên não rồi sao?"

Khương Trúc đưa tay lên đỉnh đầu, sờ soạng đầu mình một hồi từ trước ra sau, sau đó hơi nghiêng cơ thể về phía trước, để lộ cái đầu trọc của mình cho mọi người xem.

Nàng chỉ vào đầu mình:

"Thấy rõ chưa, lão huynh?"

"Đầu trọc, con mẹ nó ta là ni cô."

"Nếu không phải hôm nay ngươi đột nhiên nổi điên, thì chỉ có lúc ta siêu độ cho ngươi mới nói chuyện với ngươi, có nghe rõ không?"

Lời nói của Khương Trúc quá độc, khiến sắc mặt Trịnh Phổ lập tức trở nên xanh mét.

Hắn ta lạnh nhạt, nghiêm mặt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!