Không biết có phải vì có tông bài trao đổi tin tức hay không, mà mối quan hệ giữa các đệ tử nội môn của Vạn Phật Tông đã trở nên thân thiết hơn.
Khi không tu luyện, bọn họ sẽ thông qua tông bài để trò chuyện về đủ thứ, từ những kiến thức Phật pháp tu đạo mà bọn họ tâm đắc đến những chuyện nhỏ nhặt như tìm y phục, chăn mền.
Kết quả đến khi tông chủ và các trưởng lão tập hợp các đệ tử nội môn lại, họ phát hiện các đệ tử không còn bộ dạng chào một câu sư huynh rồi vội vàng rời đi nữa.
"Tông môn của chúng ta ngày càng đoàn kết và hòa hợp hơn, nhìn những đệ tử này, đúng là năng động và tích cực."
"Ai nói không phải chứ, trước đây mấy trăm người tụ tập lại mà đến một cái rắm cũng chả thấy, bây giờ thì hay rồi, đây mới đúng là dáng vẻ của người trẻ tuổi."
Các trưởng lão hài lòng gật đầu.
Tông Chủ nghe các trưởng lão nói chuyện, khuôn mặt lão đầy vẻ ôn hòa, lớn tiếng nói về phía các đệ tử:
"Lần này tập hợp mọi người lại là vì chuyện bí cảnh Huyết Nguyệt, có tin tức nói bí cảnh Huyết Nguyệt lần này rất có thể có liên kết với chiến trường thượng cổ."
"Sau khi bàn bạc với Ngũ đại tông và các tán tu khác, quyết định mỗi tông cử ra hai mươi người, ai muốn tham gia có thể đăng ký với trưởng lão Huyền Thương."
"Thêm nữa, năm nay chúng ta sẽ tham gia Đại hội tông môn, các đệ tử ngoài việc chăm chỉ tu luyện, nếu có nguyện vọng cũng có thể đăng ký với trưởng lão Đạo Ngộ để tham gia tuyển chọn."
Các tông môn khác đều chọn ra những đệ tử giỏi nhất để tham gia đại hội, nhưng Vạn Phật Tông thì khác.
Nhiều đệ tử sau khi ngộ đạo có thể ngồi thiền tận một hai năm, giữa chừng không thể gián đoạn, nên việc tham gia hoàn toàn dựa vào sự tự nguyện của các đệ tử, sau đó tông môn sẽ chọn ra những đệ tử phù hợp trong nhóm đó.
Nhưng những chuyện này đều không có liên quan đến Khương Trúc.
Bởi vì nàng là nhất định phải đi.
Nói đến cái này nàng cũng có chút đau lòng, vốn dĩ nàng đang thoải mái ở trong Cấm Tháp, đột nhiên bị Tông Chủ kéo ra.
Rõ ràng tam sư huynh và tứ sư huynh đều có thể tự chọn, ngũ sư huynh cũng có thể không đi, nhưng nàng thì lại phải đi.
"Ta thật sự không thể không đi sao?"
Khương Trúc nhìn Tông Chủ.
Tông Chủ mỉm cười:
"Không phải Niệm Nhất rất thích xuống núi sao? Xuống chơi một chút cũng tốt."
Khương Trúc muốn khóc mà không ra nước mắt.
Nếu là trước đây thì nàng chắc chắn sẽ rất vui, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn nghiên cứu cách cải tiến điện thoại phiên bản tu tiên của mình, thật sự không muốn xuống núi.
Nàng vừa mới nhập môn luyện khí thôi mà, không thể để nàng tìm hiểu thêm một thời gian nữa sao?
Hơn nữa, nàng đã nghiên cứu xong công pháp ở Luyện Khí kỳ, còn rất nhiều công pháp khác nàng chưa luyện xong trong Cấm Tháp mà.
Nghĩ đến đây, nàng thật sự rất bận, cho nên hoàn toàn không có thời gian xuống núi chơi đâu.
"Ta không muốn chơi, ta muốn học tập, ta thích học tập."
Tông Chủ thở dài nhìn nàng.
Đúng là không dám giấu diếm, vấn đề hiện giờ không phải là nàng có muốn học tập hay không.
Là các lão tổ tông bị làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, nhất định phải đuổi nàng xuống núi một thời gian.
Phải biết rằng một tháng ở bên ngoài bằng một năm trong Cấm Tháp, mỗi lần Khương Trúc vào, ít nhất họ không được yên tĩnh trong một năm, bị làm phiền đến mức đầu óc ong ong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!