Chương 44: Điện thoại phiên bản tu tiên

Hay nói đúng hơn, các đệ tử của Vạn Phật Tông điên rồi.

Tin tức tông bài có thể trò chuyện với nhiều người cùng một lúc nháy mắt đã lan truyền khắp nội môn.

Mỗi ngày Khương Trúc đều nhận được cả sọt túi trữ vật, cùng với rất nhiều tông bài.

Trong túi trữ vật có đủ loại thiên tài địa bảo cần dùng để luyện khí, cùng vô số linh thạch và những món đồ kỳ quái xem như là thù lao.

Cuối cùng dưới sự nỗ lực ngày đêm không ngừng nghỉ của Khương Trúc, sau nửa tháng, toàn bộ nội môn đều sở hữu điện thoại phiên bản tu tiên.

Trưởng lão Đạo Ngộ dạo bước trong tông môn, thấy đệ tử không còn treo tông bài bên thắt lưng, mà là cẩn thận cầm trên tay, lão cảm thấy rất vui mừng.

Nhưng mà đệ tử đó lại cầm tông bài bằng một tay, tay còn lại nhanh chóng viết gì đó bằng linh lực.

Nhìn kỹ, ở phía trên tông bài có mười mấy dòng chữ nhỏ màu vàng dần dần hiện lên trong nháy mắt.

[Sáng nay lúc chạy bộ, không may giẫm phải chân sư huynh phía trước, chạy nhanh quá không kịp xin lỗi, thật là ngại quá.]

[Cái gậy của ta bị mất, trên đó khắc hai chữ Hồng Chân, ai nhặt được làm ơn mang đến thiền phòng 203, xin cảm ơn~]

[Không biết là thiền phòng 160 hay là thiền phòng 107, buổi tối có thể tụng kinh nhỏ tiếng một chút được không, sáng hôm sau ta còn phải luyện công sớm nữa, ngày nào cũng vậy, ta thật sự không chịu nổi…]

[Có ai biết sư huynh Toàn Chân ở đâu không?

Ta có chút việc cần tìm huynh ấy.]

[...]

Các tin tức trên tông bài đồng thời truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong tông môn, truyền đến từng đệ tử, bên ngoài Vạn Phật Tông trông thì yên tĩnh đấy nhưng thật ra bên trong đã bắt đầu ồn ào huyên náo cả lên.

Khương Trúc thờ phào một cái, lau mồ hôi trên trán.

Đây là tông bài cuối cùng rồi.

"Niệm Nhất, rốt cuộc ngươi cầm tông bài của ta đi làm gì vậy?" Trưởng lão Đạo Ngộ rẽ bước vào sân.

"Trưởng lão người đến thật đúng lúc, đây." Khương Trúc đưa tông bài cho lão.

Cái này đã hứa lâu rồi.

Lão sẽ giúp nàng đổi tông bài hỏng, nếu nàng có món đồ gì thú vị cũng sẽ cho lão một cái.

Đạo Ngộ cầm tông bài, nhìn trái nhìn phải, không thấy có gì đặc biệt, lại vô tình truyền linh lực vào, lập tức có một hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt.

Những chữ đó nhảy lên liên tục, hết dòng này lại nhảy ra dòng khác, ước tính tối đa chỉ có thể xuất hiện mười dòng tin nhắn một lần.

Cảnh tượng chấn động mà lão được tận mắt chứng kiến đã khiến Đạo Ngộ đứng chôn chân tại chỗ.

Lão mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:

"Đây là sao, những dòng chữ màu vàng hiện lên trên tông bài này là gì?"

"Đó là tin nhắn của các đệ tử, người cũng có thể làm được như vậy, chỉ cần dùng linh lực viết chữ là được." Khương Trúc hướng dẫn cho lão từng bước một.

Dưới sự chỉ dẫn của Khương Trúc, Đạo Ngộ mơ mơ màng màng truyền tin nhắn đầu tiên, khi thấy tin nhắn của mình xuất hiện trên tông bài, lão không thể kiềm được mà hô to.

"Thật không thể tin được".

Khuôn mặt Đạo Ngộ tràn đầy vui mừng, cầm chặt tông bài trong tay không rời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!