Tan học, Khương Trúc đúng giờ đến tìm trưởng lão Như Tâm.
"Ngươi có biết tại sao người theo Phật tu vẫn có thể luyện khí không? Hay tại sao tông môn chỉ nhận đệ tử trẻ tuổi?"
Thu Vũ Miên Miên
Khương Trúc bối rối lắc đầu.
"Vì trẻ nhỏ vẫn còn non nớt, vẫn chưa có đạo tâm của riêng mình. Chúng vẫn chưa có nhận thức hoàn chỉnh về thế giới. Trên cơ sở này, chỉ cần tông môn không ngừng để chúng luyện kiếm, truyền cho chúng đạo tâm thuộc về Kiếm tu. Bằng một cách tự nhiên, chúng sẽ trở thành Kiếm tu."
"Vậy là một tông môn hoàn chỉnh đã ra đời. Người có thiên phú kiếm đạo sẽ trở thành Kiếm tu, người có thiên phú luyện đan sẽ trở thành Đan tu."
"Nhưng Kiếm tu chỉ cầm cầm thanh kiếm là thành tu sĩ rồi sao?"
Trưởng lão Như Tâm đang đi dạo trong rừng với Khương Trúc. Chỉ nhìn thấy lão thuận tay biến ra một thanh kiếm rồi tuỳ ý vung hai cái, khiến lá cây bay tứ tung.
"Khi ngươi cầm kiếm thì không thể theo Phật tu sao?"
"Đương nhiên có thể, trong Tam Thiên Đạo có nói, mỗi đạo đều có đạo căn riêng. Đạo căn chính là đạo tâm, đạo căn của Phật tu của chúng ta chính là Phật tâm."
Sắc mặt trưởng lão Như Tâm nghiêm túc nói:
"Niệm Nhất, ngươi nên nhớ kỹ những gì ta sắp nói đây."
Khương Trúc nhận ra sự nghiêm túc của lão, vô thức kiềm chế sự mất tập trung của mình.
"Phật tâm là gì? Có thể là cứu thế giúp người, cũng có thể là độ người độ mình. Mỗi suy nghĩ, lời nói hay hành động đều có thể trở thành Phật tâm, đó chính là đạo tâm của ngươi."
"Chỉ cần ngươi giữ được đạo tâm của mình thì dù là múa kiếm hay luyện khí đều không còn quan trọng nữa. Chỉ cần đạo tâm của ngươi là Phật tâm, đó cũng chính là Phật tu của ngươi."
"Phật tu có thể luyện khí, có thể múa kiếm, có thể luyện đan, vẽ bùa chú, Phật tu có hàng trăm nghìn kiểu, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì."
Trưởng lão Như Tâm nhìn thấy ánh mắt tĩnh lặng của nàng như đã được giác ngộ, tiếp tục giảng:
"Trong quá trình luyện khí, ngươi sẽ không ngừng củng cố đạo tâm của mình. Ngươi biết bản thân là Phật tu, biết bản thân luyện một món vũ khí là để cứu thế hay để diệt thế. Ngươi biết bản thân mình đang làm gì, vậy là đủ rồi."
Khương Trúc nhất thời lơ đãng, quanh quẩn bên tai đều là lời nói của trưởng lão Như Tâm.
Trưởng lão Như Tâm nói luyên thuyên rất nhiều.
Trong đầu Khương Trúc chỉ có một suy nghĩ: nàng có thể luyện khí, có thể múa kiếm, có thể luyện đan, có thể vẽ bùa chú.
Thật là tốt quá, không uổng công nàng gặp được vận cứt chó một lần xuyên sách tới đây, không thử hết tất cả một lần sao được.
"Được rồi, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đến phòng luyện khí."
Khương Trúc hoàn hồn lại, vội vã đi theo.
"Ngươi nên bắt đầu luyện từ cơ bản trước, trước tiên hãy luyện một thanh kiếm xem…"
Dạ được...
Ngày nào Khương Trúc cũng đi sớm về trễ, tan học xong là không ngừng chạy đến chỗ trưởng lão Như Tâm. Khoảng thời gian đó cả tông môn yên tĩnh hơn hẳn.
Đợi đến lúc trưởng lão Thông Trần cứ luôn do dự, quyết định tìm Khương Trúc nói chuyện, nàng đã luyện được một viện toàn là dụng cụ.
Trưởng lão Thông Trần nhìn đồ đạc khắp sân, phút chốc không nói nên lời.
Lão ta tưởng rằng chỉ mới nửa tháng cũng không tính là trễ. Bởi vì với nửa tháng mà nói cũng không học được gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!