"Ờ… ngươi chắc chắn đây là phi thuyền của ngươi sao?"
Khương Trúc nhìn chiếc phi thuyền siêu sang trọng trước mặt, rồi lại nhìn ông lão ăn mặc rách rưới giả dạng ăn xin.
Trong ánh mắt chỉ có sự hoài nghi.
"Chiếc phi thuyền này chắc chắn là được chế tạo đặc biệt, toàn bộ được rèn từ tinh thạch cao cấp, đồng thời được gắn hơn một nghìn viên Phòng ngự Pháp thạch, cộng thêm hơn hai mươi viên Thiên Vẫn Hỏa Thạch, ngay cả chiếc phi thuyền của Tuyết Tấn Đường vừa rồi cũng chỉ có mười viên…"
Minh Nhã Quân nói đến đây ý tứ đã rõ ràng.
Mọi người đều im lặng nhìn ông lão trước mặt.
Mục Trì và hơn mười tu sĩ phía sau hắn vừa thấy phi thuyền thì lập tức trợn tròn mắt: Đây không phải là…
BÙM—
Họ còn chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên của mình, thì một luồng linh lực đã đẩy tất cả bọn họ xuống đất.
Ông lão ho khan hai tiếng, rồi lớn tiếng chất vấn:
"Các ngươi có ý gì! Ta nói là của ta thì chính là của ta, trong tay ta còn có thể là của người khác sao?!"
Lão ta chống hông, bĩu môi, vẻ mặt hùng hổ:
"Các ngươi đừng có coi thường người khác, ta đây là người giấu tài."
Khương Trúc chỉ vào hai chữ Hạ gia lớn trên phi thuyền, khóe miệng hơi co giật: Vậy đây là…
Mục Trì:
"Hả? Hóa ra đây là phi thuyền của Hạ gia?"
Minh Nhã Quân:
"Lão ta không phải là kẻ phản bội Hạ gia chứ, phản bội rồi còn trộm luôn phi thuyền nhà họ?"
Huyền Tịch:
"Ta nói sao mà mặt mày đám người Hạ gia luôn khó chịu, hóa ra là phi thuyền bị mất hahahaha."
Trong lúc nói chuyện, vài người đã nhanh nhẹn bay lên phi thuyền.
Phi thuyền của nhà khác họ còn phải cân nhắc, nhưng phi thuyền của Hạ gia thì nhất định phải ngồi.
"Phản bội cái gì, ta làm sao có thể là người Hạ gia."
Ông lão không phục đuổi theo phi thuyền, theo sau Khương Trúc giải thích:
"Ta chỉ tiện tay mượn đi tạm thôi, đừng nói khó nghe như vậy."
Khương Trúc:
"Mượn? Việc ngươi mượn phi thuyền này Hạ gia có biết không?"
Ông lão: Ai mà quan tâm họ.
Khương Trúc:
"Hóa ra là ngươi trộm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!