Chương 40: Huynh cười cái gì, tốt xấu gì ta cũng là cây gậy

Đẳng Đẳng hành hạ yêu vật đó đến mức suy nhược thần kinh, chỉ chút động tĩnh nho nhỏ cũng khiến nó sợ đến tè ra quần.

Cho nên khi Khương Trúc lấy Phật tráo ra giao cho Tiêu Trường Phong, yêu vật kia như bị điên mà quỳ xuống đất dập đầu bôm bốp, cách Phật tráo cũng có thể nghe thấy tiếng. 

"Ta sai rồi, ngươi đừng dày vò ta nữa, ta cầu xin ngươi, ta thật sự rất muốn chết, ngươi để cho ta c.h.ế. t đi, cầu xin ngươi mà, ta dập đầu với ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng được..."

Bầu không khí của hai bên đều im lặng. 

Khóe môi của Huyền Tịch ngập ngừng mấy lần, hắn ta rất muốn giải thích giúp sư muội nhà mình một chút.

Nhưng hắn ta bàng hoàng phát hiện ra, tiểu sư muội chính là một người đáng sợ như vậy.

Tiêu Trường Phong bình tĩnh liếc nhìn ba tên đầu trọc, cũng liếc nhìn tông phục của Vạn Phật Tông trên người họ, vẻ mặt như bình thường rồi dặn dò đệ tử của mình:

"Yêu vật này có chứng ảo tưởng, e là đã phát điên rồi, đưa đến đây xem kỹ đi."

Vâng.

Mặt mày Khương Trúc không đỏ tim không đập nói tiếp:

"Chẳng trách cả đường đi cứ hét to, người không biết còn tưởng ta làm gì nó."

Tiêu Trường Phong gật đầu, hoàn toàn tin tưởng lời nàng nói mà không chút nghi ngờ gì.

Đệ tử của Vạn Phật Tông là lạn hảo nhân(1) nhất, hơn phân nửa là do con yêu vật kia bị kiếm của hắn ta c.h.é. m trúng não mới dẫn đến việc tinh thần không được bình thường.

Là hắn ta xuống tay quá nặng, trách hắn ta.

"Phiền ba vị trợ giúp, chúng ta đã tập hợp hết những người bị nó mê hoặc lại rồi, các Đan sư đã căn cứ vào hắc trùng để luyện chế ra đan dược áp chế, chỉ là chưa tìm được cách điều trị tận gốc."

Khương Trúc đề nghị:

"Các ngươi có thể hỏi song sinh thảo một chút, hỏi nó xem pháp bảo đó nó lấy từ chỗ nào."

Tiêu Trường Phong khẽ dừng lại:

"Ngươi đang nói... Được, ta hiểu rồi."

Ba người Huyền Tịch chắp tay:

"Vậy chúng ta hồi tông phục mệnh."

Đi thong thả.

Tiêu Trường Phong đưa ba người họ đến chân núi rồi nhìn theo bóng dáng họ rời đi.

"Đại sư huynh, bây giờ chúng ta đi xem yêu vật kia à?"

Ừm. Sắc mặt của Tiêu Trường Phong lạnh lùng:

"Nếu nó không chịu nói thì chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn nhất—— Sưu Hồn."

Ba người Khương Trúc chân trước vừa mới bước vào tông môn, chân sau đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào. 

Minh Huệ che m.ô.n. g chạy khắp nơi, trên miệng thì gào lên câu không dám nữa, tăng thúc cầm chổi điên cuồng đuổi theo phía sau cậu bé không tha, Đạo Toàn và một đám đệ tử chạy theo sau khuyên can hai người họ.

Nhị sư huynh Độ Chân đứng ở bậc thang, vẻ mặt bất đắc dĩ, ngoài ra còn có một con mèo có bộ lông màu cam yên tĩnh ngồi xổm ở bên cạnh, cái đầu nho nhỏ cứ đưa qua đưa lại theo hướng người đang chạy.

Khương Trúc len lén đi đến bên cạnh Độ Chân, nàng dùng khuỷu tay chọc vào người hắn ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!