"Thời gian một nén hương đã hết."
Mọi người còn chưa kịp chìm sâu vào đố kỵ thì đã bị Khương Trúc đá mấy phát.
Một ý niệm thiên đường, một ý niệm địa ngục.
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì mới chịu cứu chúng ta?" Lục Tiến lạnh lùng hỏi.
Linh lực của họ vẫn chưa hồi phục, toàn thân đầy vết thương, căn bản không thể chống cự bao lâu nữa.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rằng, cho dù Khương Trúc ở trước mặt có tu Phật thì cũng không thể thay đổi được tính cách cay nghiệt của nàng.
Tô Thiên Tuyết che vết thương đang chảy m.á. u lại, nàng ta nhẹ nhàng nói:
"Khương Trúc, tỷ đã đột phá Trúc Cơ rồi, cho nên có cứu chúng ta cũng không tốn nhiều công sức đâu phải không? Hơn nữa, tỷ còn có hai vị sư huynh Kim Đan kỳ."
"Tỷ muốn chúng ta làm gì thì chúng ta cũng đã làm rồi, nên tủi nhục cũng đã tủi nhục, hà tất tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ tỷ không hề quan tâm đến tình nghĩa trong quá khứ của chúng ta sao?"
Khóe miệng của Khương Trúc khẽ co giật.
Nếu thật sự phải nói đến tình nghĩa ngày trước thì nàng nên đi lên đ.â. m hai người họ mới đúng.
Nguyên chủ ở Phong Thanh Tông đã trải qua cuộc sống như thế nào? Nàng bị cả tông môn cô lập và nhắm vào, khóc cũng không dám lớn khóc tiếng, sợ bị người ta nói được hưởng lợi rồi còn có mặt mũi khóc.
Nàng không phải nguyên chủ, cũng không có thù hận sâu sắc gì, nhưng cho dù như thế, mấy lần tương ngộ này cũng khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Huyền Tịch và Thiền Tâm hiếm khi đứng che chắn trước mặt Khương Trúc, cãi nhau với người của Phong Thanh Tông.
"Sau khi bọn ta xuống núi, các ngươi đã chặn bọn ta lại, buông lời cay độc, không nói đạo lý, sau đó ở chung cũng chẳng được vui vẻ, lần này các ngươi lại trực tiếp dụ dỗ linh thú về phía bọn ta, tiếp tục dùng lời nói để công kích."
"Lẽ ra nếu các ngươi đổi hướng thì vẫn có cơ hội bỏ chạy, nhưng các ngươi lại nhất quyết kéo chúng ta xuống nước."
"Tiểu sư muội của ta có lòng rộng lượng, chưa từng vì lời nói của các ngươi mà tổn thương nghiêm trọng, nhưng nếu nói đến tình nghĩa, thì trong các ngươi cũng chẳng có được mấy người."
Bị vạch trần, sắc mặt của mấy người Phong Thanh Tông đỏ bừng.
Vẻ mặt của Huyền Tịch hơi lạnh lùng:
"Nếu là trước đây thì chúng ta sẽ cứu, nhưng hôm nay chúng ta sẽ không cứu."
"Không, chúng ta sẽ cứu."
Hả? Huyền Tịch kinh ngạc, khó hiểu nhìn nàng.
Hắn ta vừa nói không cứu ai cả, nàng có thể nào chờ hai giây rồi mới vả mặt hắn ta được không?
Khương Trúc mỉm cười đầy ý vị thâm trường:
"Bọn họ cũng là sinh mạng mà, sao chúng ta lại không cứu, chúng ta phải cứu."
Sắc mặt của mọi người đều vui vẻ, trong lòng hừ hừ mấy tiếng.
Quả nhiên Phật tu vẫn dễ mềm lòng như vậy.
Sau đó nghe tiểu hòa thượng nói:
"Không phải vô duyên vô cớ mà các ngươi bị linh thú truy đuổi, nếu chúng ta giúp các ngươi thoát khỏi linh thú, có phải cũng phải có chút gì đúng không?"
Khương Trúc suy nghĩ kỹ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!