Chương 37: Không trêu nổi, cáo từ

Có lẽ yêu vật kia đã bị nướng đến choáng váng, trong đầu Khương Trúc thanh tịnh không ít, lúc này mới có thời gian đi tìm kiếm cùng những người khác.

Khi cúi lưng xuống nàng phát hiện ra có gì đó không đúng, lại đẩy đẩy lưng mới phát hiện con hồ ly treo ở sau đã không thấy đâu nữa.

Khương Trúc khó hiểu gãi gãi đầu, tìm kiếm khắp nơi, có một cái hang nhỏ ở phía Đông N kiếm khắp nơi, có một cái hang nhỏ ở phía đông nam đã thu hút ánh mắt của nàng.

Trong cái hang nhỏ kia có bùn đất không ngừng bay ra ngoài, như có thứ gì đó đang đào hố. 

"Nhân loại đáng c.h.ế. t cũng dám cho bổn vương uống loại độc dược đó, chờ bổn vương tìm lại được mảnh linh lực của mình, ngươi cứ chống mắt lên mà xem."

"Tên cỏ nát kia cũng đáng chết, cả ngày trộm trộm trộm, sao không tự trộm mình luôn đi, giấu sâu như vậy, thật sự coi mình là rễ hành à."

"Hừ, sao lại không có, rõ ràng cảm ứng là ở bên này, tiếp tục đào xem sao."

Một con Hắc hồ ly đang dùng một tư thế quỷ dị đang đào đất rất nhanh, đang đào rất hằng say, trên đầu truyền tới một âm thanh giống như ma quỷ. 

"Này, ngươi đào hố này là để tiện chôn mình luôn sao?"

Thân thể của Hắc hồ ly cứng đờ ngay lập tức, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy một tiểu hoà thượng giữa trán điểm chu sa đang ngồi phía trên hố, cười tủm tỉm nhìn nó.

"Không phải người đang tìm đồ gì đó chứ? Ta giúp ngươi nha."

Chín đạo kiếm quang bay tới, đúng lúc tụ lại ở vị trí miệng hố.

Trong nháy mắt, Hắc hồ ly bị dọa lông dựng đứng lên, lập tức co chân bốn cẳng chạy đi. 

Chỉ nghe bang một tiếng, mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Hắc hồ ly chật vật bò ra từ trong đống đất, hung hưng trừng mắt tên đầu sỏ gây tội.

Mẹ nó (1), không thể chú ý một chút được sao, bây giờ thân thể của nó thực sự quá yếu, nếu nổ ngỏm luôn thì phải làm sao đây.

Tên đầu trọc c.h.ế. t tiệt, không thể có chút chừng mực được sao?

Thôi vậy, nể tình lòng tốt của nàng, không so đo với nàng nữa.

Hắc hồ ly từng bước từng bước nho nhã đi về hướng cái hố, trông mong nhìn xuống, kết quả vừa thấy đã trợn tròn mắt.

Bên trong có một luồng khí đen nhỏ mảnh như sợi chỉ bị mắc kẹt.

Luồng khí kia nhỏ đến nỗi mà người trần mắt thường không thể nhìn thấy, Hắc hồ ly hít vào cũng không có bất kỳ cảm giác gì.

Cỏ rách nát, cỏ c.h.ế. t tiệt, sao không đốt một mồi lửa thiêu c.h.ế. t nó luôn đi. 

Hắc hồ ly tuyệt vọng nằm bẹp trên mặt đất, thậm chí còn tự phủ lên người một lớp đất.

Không sống nữa.

Tên nhân tu này thì thôi bỏ đi, đến một cọng cỏ nát cũng có thể trêu đùa nó.

Mệnh nó khổ quá đi.

Khương Trúc thấy dáng vẻ này của nó thì cười vài tiếng, duỗi tay chọc chọc vào bụng của nó.

"Ngươi đừng c.h.ế. t vội, nếu ngươi là hồ ly ở đây thì chắc phải rất quen thuộc với nơi này nhỉ, ngươi nghĩ kĩ xem nơi nay chỗ nào vẫn còn song sinh thảo."

Hắc hồ ly nhắm mắt tiếp tục giả chết.

Nực cười, nếu nó biết thì đã tự đi từ sớm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!