Chương 35: Nó thấy chắc lão Phật Tổ bị mù rồi

Chưa đi được nửa canh giờ, mười mấy người trong nhóm đã đói đến nỗi bụng kêu ọt ọt, nhất là Khương Trúc, nàng vẫn chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ.

"Hình như vừa rồi ta thấy có linh quả."

Ở đâu cơ?

Khương Trúc đói đến mức hai mắt xanh lè.

Nơi quái quỷ này chẳng có lấy một con linh thú, ngoài những cái cây khô đen đúa thì chỉ toàn cây cối và dây leo xanh ngắt, xung quanh chỉ có hai màu đen và xanh.

Khương Trúc nhìn xuống đống linh quả nằm lăn lóc trên mặt đất, khóe miệng khẽ co giật.

"Ngươi chắc chắn là linh quả mọc dưới đất?"

Tiết Âm gãi đầu:

"Ta cũng không biết, trong sách nói loại quả này có thể ăn được mà."

"Tam sư huynh, tứ sư huynh, hai người lại đây xem thử." 

Khương Trúc quay đầu gọi mọi người lại.

Cả nhóm tụ tập lại, bắt đầu bàn tán xem quả này có thể ăn được không.

Cách đó không xa phía sau một gốc cây, một con Hắc hồ ly đang lén lút cười thầm.

Cứ ăn đi, ăn xong các ngươi sẽ bị tiêu chảy không ngừng, còn thả cả rắm nữa. 

Đây chính là cái giá phải trả khi dám chọc giận bổn Đại Vương.

Từ đêm hôm qua nó đã quyết tâm phải cho đám nhân tu này một bài học, thế nên mới âm thầm bám theo nhóm bọn họ.

Đang cười hả hê thì nó bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn.

"He he, ở đây có con hồ ly." Khương Trúc nhảy bổ tới, nhanh chóng tóm gọn con hồ ly trong tay.

"Ngươi, cái đồ tu sĩ đáng khinh, mau thả bổn Đại Vương ra!" 

Khương Trúc không hiểu nó đang kêu gào cái gì, mặc kệ con hồ ly giãy giụa kịch liệt, nàng hớn hở khoe với mọi người:

"Nhìn xem ta bắt được cái gì này."

Tiết Âm chọc chọc vào bụng hồ ly, tò mò hỏi:

"Sao nó lại có màu đen nhỉ?"

Hắc hồ ly lập tức không chịu được sự xúc phạm này, la lối om sòm:

"To gan, dám trêu chọc bổn Đại Vương!"

"Không biết nữa, xấu thì có xấu thật, nhưng nếu các ngươi đói thì có thể mang nó đi nấu canh." Giọng điệu của Khương Trúc hệt như ma quỷ khiến Hắc hồ ly cứng đờ.

Cái... cái gì?

Nó đường đường là một Đại Vương oai phong lẫm liệt mà lại bị mấy tên nhân tu đem đi nấu canh uống sao?

Thiền Tâm và Huyền Tịch chậm rãi bước tới:

"Tiểu sư muội, không được, đây cũng là một sinh mệnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!