Chương 31: Vạn Phật Tông các ngươi là Phật môn chính thống đúng không?

Người của Phong Thanh Tông vô cùng chật vật bò ra khỏi hố phân, buồn cười là Tô Thiên Tuyết còn bị lún sâu trong đó, Lục Tiến và Vũ Văn Vân phải cố gắng hết sức mới kéo nàng ta ra được.

Điều này khiến Tiết Âm cười nghiêng ngả.

Tiếng cười xung quanh khiến Tô Thiên Tuyết cực kỳ căm ghét đám người này, đồng thời cảm thấy rất xấu hổ, quay người định ôm Lục Tiến khóc.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng trên người nàng ta toàn là những thứ không thể nói ra, Lục Tiến khó khăn lắm mới làm bản thân sạch sẽ được đôi chút, sao có thể để nàng ta ôm, hắn ta lùi lại một bước để tránh nàng ta.

Tô Thiên Tuyết trừng mắt, càng thêm tủi thân, quay đầu ôm Vũ Văn Vân khóc lóc kể lể:

"Bọn họ đều nhắm vào ta, rõ ràng ta không làm gì cả, bọn họ cố ý không nhắc nhở ta, muốn thấy ta mất mặt."

Vũ Văn Vân bị nàng ta ôm bất ngờ, ngẩng đầu nhìn những người khác đang cười nhạo.

Hắn ta rất muốn nói thực ra không chỉ nhắm vào nàng ta, mà là cả Phong Thanh Tông đều bị nhắm vào.

Nhưng vì để ý đến cảm xúc của nàng ta, hắn ta vẫn nhẹ nhàng an ủi.

Lục Tiến dường như cũng nhận ra hành động của mình không đúng, cũng tiến lại dỗ dành nàng ta.

Một người đã đủ hôi rồi, ba người chụm lại càng hôi hơn.

Khương Trúc và những người khác bịt mũi đi nhanh, chỉ muốn tránh xa Phong Thanh Tông.

Người của Phong Thanh Tông thấy vậy, lập tức đi theo, ngay cả Tô Thiên Tuyết cũng không thèm giận dỗi, thà vừa khóc vừa chạy cũng không chịu tụt lại phía sau.

Bây giờ họ không biết mình đang ở nơi quái quỷ nào, lạc đàn tuyệt đối không có lợi, đi theo họ ít nhất cũng đông người hơn.

Tin tốt là, bầy Linh thú không theo xuống.

Tin xấu là, họ không thể quay lại đường cũ, phải tìm lối ra khác.

Đây là một khu rừng cổ xưa yên tĩnh, vì những cây cổ thụ xung quanh có tán lá khá rậm rạp, che kín cả bầu trời, chỉ thỉnh thoảng mới có một tia ánh trăng lọt xuống.

Trời đã tối đen.

Nơi này thật âm u. Tiết Âm xoa xoa cánh tay, nàng ấy luôn cảm thấy xung quanh có gì đó đang chuyển động.

Tô Thiên Tuyết khinh thường bĩu môi.

Đồ nhát gan.

"Chắc là Thị Huyết Đằng, một loại linh thực hắc ám." Khương Trúc nói.

Thanh Yêu khẽ liếc nhìn sang.

Nàng ta còn tưởng họ chỉ là ba hòa thượng bình thường, nhưng những gì nàng biết quá nhiều, hơn nữa trời tối thế này, vẫn có thể nhìn rõ môi trường xung quanh.

Còn hai hòa thượng bên cạnh nàng, luôn khiến nàng ta cảm thấy họ không dễ chọc.

Đúng thật là không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài ha?

Những cái cây quanh họ đều bị quấn đầy dây leo, những dây leo đó cảm nhận được hơi thở của sinh vật sống, đều thức tỉnh.

Trong bóng tối, một dây leo quấn lấy mắt cá chân của Tô Thiên Tuyết, sau đó chỉ nghe một tiếng thét thảm, Tô Thiên Tuyết ngã xuống đất.

Lục Tiến c.h.é. m đứt dây leo bằng một nhát kiếm, mắt cá chân của Tô Thiên Tuyết đầy vết máu, trở nên xanh tím.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!