"Phất Lạp Minh Qua Vũ Bộ, Bát Hầu Công, Hổ Trảo Cật Bố Đinh, Phi Thiên Hầu Xảo Đoạt Bảo Hạp, Lão Thử Tẩu Mê Cung…"
Chỉ trong chốc lát, Khương Trúc đã thử nghiệm mười mấy loại công pháp.
Nàng vừa sử dụng linh lực vừa ghi nhớ lại những điểm thiếu sót để tiện cải thiện lần sau.
Lục Tiến và Vũ Văn Vân không phải là không đánh lại nàng, chỉ là công pháp của nàng quá kỳ lạ, lúc thì làm chói mắt người khác, lúc thì hét điếc tai, còn có đủ loại chiêu trò, khiến người ta không thể phòng bị.
Cứ như vậy, hơn mười đệ tử của Phong Thanh Tông không chạm được vào vạt áo của Khương Trúc.
Khi linh lực của nàng gần cạn kiệt, đệ tử của Phong Thanh Tông cũng mệt lả.
Cảnh tượng trên đường phố lúc đó rất khó coi.
Các đệ tử của Phong Thanh Tông đều bị thương nằm la liệt trên đất, ngay cả Lục Tiến và Vũ Văn Vân cũng thê thảm không kém.
Trái lại, Khương Trúc ngoài việc linh lực gần cạn thì không hề hấn gì.
Không đợi người của Phong Thanh Tông ngẩng đầu, Khương Trúc kéo Huyền Tịch và Thiền Tâm chạy đi, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Mặc dù đã làm khó người của Phong Thanh Tông, nhưng nàng vẫn biết tự lượng sức mình, linh lực của nàng đã cạn, nếu đánh tiếp sẽ không có lợi thế.
Ba người chạy một mạch ra khỏi Hoàng thành, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Dạy dỗ xong người của Phong Thanh Tông, Khương Trúc cảm thấy rất sảng khoái.
Nàng không vừa mắt đám ngốc đó từ lâu rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái.
Thiền Tâm là một Phật tu chính gốc còn hơn cả Huyền Tịch, thực sự cảm thấy hành vi vừa rồi không đúng.
"Tiểu sư muội, sau này đừng làm vậy nữa, như vậy là không tốt, Phật tu chúng ta chú trọng thanh tịnh, đương nhiên sư huynh không nói muội sai, đối phương nói chuyện quá đáng thật, nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng giáo hóa, để họ cải tà quy chính mới tốt…"
Khương Trúc vừa lắc đầu vừa vẫy tay.
"Tứ sư huynh, huynh có nghe câu này chưa? Người sắp c.h.ế. t nói lời thành thật(1)."
Thiền Tâm khó hiểu nhìn nàng.
Câu này thì có liên quan gì đến chuyện vừa rồi?
Khương Trúc đưa tay ra sau lưng, vẻ mặt cao thâm khó lường:
"Câu này có nghĩa là, gặp người nói chuyện không dễ nghe, đánh hắn gần chết, hắn sẽ nói chuyện dễ nghe."
Huyền Tịch và Thiền Tâm: …
Thật hay giả.
Họ ít đọc sách, đừng lừa họ.
Khương Trúc cười:
"Ta cũng đang giúp bọn họ, các huynh thấy đó, sau khi được ta giáo hóa, bọn họ không nói thêm câu nào nữa."
Thiền Tâm đỡ trán.
Bọn họ thực sự không mở miệng, nhưng không phải vì được giáo hóa đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!