"Hay lắm, cuối cùng cũng bắt được các ngươi rồi!"
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ phía sau, khiến đám ba người Khương Trúc không khỏi quay đầu lại.
Chỉ thấy Vũ Văn Vân với vẻ mặt tức giận, vội vàng tố cáo với Lục Tiến đứng bên cạnh:
"Đại sư huynh, lần trước chính bọn họ đã ăn nói lỗ mãng với tiểu sư muội, hại muội ấy khóc mãi không thôi."
Kể từ vụ rắc rối lần trước, chuyện tiểu sư muội lớn lên trong ổ ăn xin đã lan khắp Trung Châu, một thiên tài có sắc đẹp vốn đã được nhiều người chú ý.
Khi tin tức này vừa lan truyền đã nhanh chóng trở thành cái cớ để những kẻ ghen tị với nàng ta buông lời đàm tiếu sau lưng.
Chẳng bao lâu, lời đồn cũng tới tai Tô Thiên Tuyết.
Sự việc trở nên nghiêm trọng. Nàng ta khóc lóc, náo loạn, thậm chí dọa sẽ tự sát. Toàn bộ tông môn đều phải thay phiên nhau dỗ dành mãi cho đến khi nàng ta bình tĩnh lại.
Không chỉ Tô Thiên Tuyết chịu ảnh hưởng, mà gia tộc Vũ Văn cũng phải tốn không ít công sức để dập tắt tin đồn về thân thế của Vũ Văn Vân. Vì việc này mà hắn ta cũng bị lôi về nhà ăn mắng một trận té tát.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Vân càng thêm tức giận, chỉ thẳng vào ba người đối diện, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ngày hôm đó với Lục Tiến.
Khương Trúc cực kỳ bực bội.
Bọn họ xuống núi quá vội vàng, chưa kịp cải trang, nhất là Huyền Tịch, lần trước hắn ta quên dán râu nên dễ dàng bị nhận ra.
Thiền Tâm vẫn đang mơ màng.
Hắn nhận ra người trước mặt, là đệ tử của Phong Thanh Tông.
Nhưng sao trông lại giống như có thù với bọn họ vậy?
"Các ngươi đã đắc tội với người của Phong Thanh Tông à?"
Huyền Tịch hạ thấp giọng:
"Chuyện này nói ra thì dài lắm, tóm gọn là bọn họ đã"tài trợ
"cho chúng ta một ngàn viên linh thạch thượng phẩm. À, kẹo đường đệ ăn chính là mua bằng linh thạch của họ đấy…"
Thiền Tâm: ...
Tài trợ?
Lừa ai vậy.
Nhìn cái bộ dạng tức tối kia, giống như bị cướp mới đúng.
Khi Khương Trúc và Huyền Tịch đang giải thích cho Thiền Tâm, Lục Tiến cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng bọn họ.
Không nhìn thì thôi, vừa liếc mắt cái là hắn ta đã nhận ra một người quen.
Tam sư muội?
Tiếng gọi này của Lục Tiến khiến mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng.
Lúc này, Vũ Văn Vân mới nhận ra, người đi cùng tên đáng ghét kia chính là Khương Trúc.
Vừa rồi hắn ta chỉ tập trung nhận diện tên nam nhân bên cạnh mà lơ đễnh bỏ qua nàng. Giờ nhìn kỹ lại, trước mặt đây còn ai khác ngoài Khương Trúc, mà nàng còn có đến tám chín phần giống với gã Khương Bán Tiên hôm đó.
"Khương Trúc, chẳng phải ngươi nói là ngươi đã xuống núi đi làm ăn mày rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!