Chương 17: Chờ cái gì?

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô cùng bực bội.

Bị chơi xỏ lâu như vậy mà chỉ cướp được có mười mấy khối linh thạch, hắn ta cầm đao lên định c.ắ. t c. ổ hai người họ.

Minh Huệ sợ tới mức gào to:

"Chúng ta sắp ngủm đến nơi rồi, muội mau đưa bảo vật gia truyền cho hắn ta đi!"

Khương Trúc: ???

Nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, ngay cả nhà còn không có nói gì tới bảo vật gia truyền.

Nghe thấy thế ánh mắt tu sĩ Trúc Cơ kỳ sáng quắc lên, giọng điệu hung ác gào lên với Khương Trúc:

"Nói, bảo vật gia truyền ở đâu?"

Khương Trúc: ...

Bà nội nhà ngươi, đừng có ngu như vậy có được không.

Khương Trúc cạn lời nhìn thoáng qua Minh Huệ.

Trong ánh mắt của Minh Huệ tràn ngập cổ vũ.

Dường như đang nói, tiểu sư muội, muội có thể, muội còn có thể tiếp tục bịa.

Mạng sống ngàn cân treo trên sợi tóc, Khương Trúc đành phải liều mạng bùng nổ khả năng diễn kịch của mình.

Đầu tiên vẻ mặt nàng cực kỳ khó xử, lại bị đại hán phun nước bọt đầy mặt, đến cuối cùng nàng mới như tâm tựa tro tàn bĩu môi về phía cái hộp bị vỡ trên mặt đất.

Sắc mặt tu sĩ Trúc Cơ kỳ vui vẻ, lập tức nhặt chiếc hộp lên, nhưng bên trong chỉ có mấy cái lá cây mục nát để lộn xộn trong đó.

Hắn ta lấy mấy cái lá mục nát ra, rồi hỏi Khương Trúc:

"Bí pháp gia tộc của các ngươi là gì?"

Khương Trúc sâu kín nhìn hắn ta một cái.

Đúng là có biết mà, biết cả bí pháp gia tộc cơ đấy.

"Mau nói cho ta biết, nếu không ta g.i.ế. c ngươi!"

Đại hán to lớn như sắp tan vỡ.

Khương Trúc giả vờ rối rắm một hồi, cực kỳ do dự nói ra bí pháp.

Sau đó Minh Huệ và Khương Trúc đã thấy được một màn như thế này:

Một tên đại hán đang dậm chân liên tục lên cái hộp rỗng trên mặt đất, vừa dậm chân vừa dùng ngón tay chọc chọc, trong miệng còn liên tục hô to lui - lui - lui.

Minh Huệ nhịn cười đến mức mặt mày đỏ bừng, cong người nằm trên mặt đất như con giòi.

Khương Trúc mím chặt môi, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, cười thành tiếng.

Ánh mắt đại hán hung dữ ác độc trừng hai người bọn họ.

Khương Trúc và Minh Huệ lập tức liều mạng ngậm chặt miệng lại, không còn cách nào khác đành nhảy điệu hip hop bằng môi.

Nếu mà cứ nhịn mãi như vậy thì sớm hay muộn gì thế nào bọn họ cũng sẽ nhịn cười đến nội thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!