"Tên lừa đảo kia, ngươi nhất định sẽ bị thiên lôi đánh."
"Ngươi vẫn đang sống tốt thì dựa vào đâu ta phải bị thiên lôi đánh, ngươi nghĩ ông trời không có mắt à, tích đức một chút đi, đừng có trông đợi đến khi già rồi c.h.ế. t đi thì Diêm Vương sẽ khai ân với ngươi, ngài ấy bận rộn lắm."
"Ta không tích đức hồi nào, có bằng chứng thì đưa ra đây, ăn không thể ăn bậy, nói không thể nói bừa."
"Vậy ta lừa gạt ai, ngươi cũng mang bằng chứng ra đây đi, làm sao hả, Hoàng Thành này là do ngươi xây à? Mở miệng ra là thánh chỉ, ngươi nghĩ ngươi là Ngọc Hoàng Đại Đế à."
Hai tay Khương Trúc chống hông, giọng to như bò rống, nói đến mức khiến ông chủ kia nghẹn họng không thốt lên được câu nào.
Hắn ta thấy không nói lại nàng thì lại bắt đầu làm trò, ngồi bệt xuống đất rồi khóc lóc trước mặt mọi người.
"Ông trời ơi, một người bé nhỏ như ta mà cũng đáng bị hãm hại sao? Ngươi đang muốn lấy mạng của ta!"
"Ngươi muốn cái gì thì cầm đi là được rồi, trong nhà ta trên có già dưới có nhỏ, thật sự chơi không nổi các ngươi mà, ba người các ngươi ức h.i.ế. p một người lớn tuổi như ta, ta nhận thua là được chứ gì?"
Huyền Tịch bất đắc dĩ nhìn chủ quầy hàng lăn lộn la khóc om sòm trên mặt đất rồi nhỏ giọng nói:
"Bỏ đi, chúng ta đi thôi."
Minh Huệ phủi phủi quần áo của mình, bày ra dáng vẻ không có việc gì.
"Tiểu sư muội, chúng ta đừng tranh cãi với hắn ta nữa, gặp phải loại người này cứ coi như chúng ta xui xẻo đi."
Khương Trúc bĩu môi, nàng cũng không muốn làm gì chủ quầy hàng, nàng chỉ muốn trị hắn ta mà thôi.
Bỏ đi, tranh cãi với hắn ta lâu như vậy nên nàng cũng mệt rồi.
Đúng lúc họ chuẩn bị rời đi thì có mấy đệ tử mặc tông phục lộng lẫy bước ra từ đám đông.
Nữ đệ tử đi phía trước nhẹ nhàng đỡ chủ quầy hàng đứng dậy, dịu dàng nói:
"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, người ta làm ăn kiếm sống cũng không dễ gì, coi như cho ta chút mặt mũi đi, mọi người đều tản hết đi."
Những lời này đã ngăn lại mấy người Huyền Tịch đang muốn bỏ đi.
Thu Vũ Miên Miên
"Cho ngươi mặt mũi? Xin hỏi ngươi là thần tiên phương nào?"
Khương Trúc cũng không vội bỏ đi, nàng muốn nghe xem đám người này muốn làm gì.
Nữ tử ở phía đối diện còn chưa lên tiếng thì nam tử đứng bên cạnh nàng ta đã vênh mặt, vẻ mặt phách lối nói:
"Chúng ta là thân truyền của Phong Thanh Tông, vị này là tiểu sư muội của chúng ta, Tô Thiên Tuyết."
Minh Huệ mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Huyền Tịch: Tuyết gì cơ?
Huyền Tịch nghiêm túc gật đầu với họ, sau đó cúi đầu nói với sư đệ: Ta không biết.
Khương Trúc phụt một tiếng rồi bật cười.
Thật ra nàng quen biết mấy người này, Tô Thiên Tuyết là tiểu sư muội được sủng ái nhất của Phong Thanh Tông, đi cùng nàng ta là nhị sư huynh chó l.i.ế. m Vũ Văn Vân.
Nàng vào Vạn Phật Tông cũng là vì muốn tránh xa họ.
Chỉ là hình như người ở phía đối diện không nhận ra nàng.
Quả thật Vũ Văn Vân không nhận ra, hắn ta chỉ biết mình đang bị một tu sĩ vô danh khiêu khích, khiến hắn ta cảm thấy mất hết thể diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!