Nhận thấy động tác của Tô Chước, Tô Ly Ly vung kiếm, dốc toàn lực c.h.é. m ra một đạo kiếm khí, nhưng lại hụt chiêu dưới thân pháp quỷ quyệt như cũ của đối phương.
Tô Ly Ly nhận ra không khí xung quanh như bị một luồng sức mạnh vô hình khuấy động đến vặn vẹo, ngay lập tức, một luồng khí thế nguy hiểm đổ ập lên người nàng ta, cũng vì thế mà Thần hồn run rẩy, nàng ta muốn tránh né nhưng phát hiện vốn dĩ không còn đường lui dưới sự khóa chặt của Hồn thuật.
Ngắn ngủi đến mức thời gian không quá một hơi thở.
Hồn ấn nhẹ nhàng rơi xuống trên người nàng ta.
Vạn Kiếp Phong Phách Ấn!
Thân thể Tô Ly Ly chấn động, thanh kiếm trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, nàng ta như thể nghe thấy âm thanh thần phách của mình nổ tung, ngay sau đó, trên khuôn mặt xuất hiện biểu cảm đau đớn đến mức đáng sợ, chậm rãi cuộn người lại, thực hiện động tác đơn giản này cũng trở nên vô cùng khó khăn.
"Thần phách bị trọng thương!"
"Thánh nữ, nàng ta... xong rồi..."
Mọi người trong điện đều tràn đầy sửng sốt, trước đó Tô Chước có thể đánh bại Tô Ly Ly thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ sau khi tự hủy linh hải vẫn có thủ đoạn lợi hại đến mức này!
Xưa nay Đệ Cửu Vực luôn cường thế, tiểu sư muội do họ bồi dưỡng cũng là một ma tinh không dễ trêu chọc.
Tô Chước bước tới trước mặt nàng ta, hạ giọng hỏi:
"Không phải thích bắt người khác quỳ sao? Sao giờ ngươi không quỳ đi?"
Tô Ly Ly khó khăn ngẩng mặt lên, nỗi sợ hãi tột độ khiến nàng ta không dám động đậy, chỉ có thể mấp máy môi, ai oán nói:
"Tô Chước... nếu không phải phụ mẫu ta đổi ngươi vào Tô gia, ngươi đã c.h.ế. t từ lâu rồi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy..."
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử xuất thân bình thường đều nhíu mày, thế giới này tôn thờ kẻ mạnh, hậu nhân của các Tiên môn hiển hách luôn dựa vào quyền thế gia tộc, cho dù thiên phú của họ ra sao, đa phần những kẻ đó đều có thái độ coi thường những người bình thường như con sâu cái kiến thấp kém.
Cùng một hoàn cảnh, chỉ khi nó xảy ra với bản thân mới thấy đau đớn, còn người khác bị họ tàn hại đến mức nào thì cũng chỉ là một trong vô số bước đệm, không đáng để nhắc đến.
Tô Chước có thể dẫm nát nhân quả, còn có thể giáo huấn đối phương là chuyện rất hiếm thấy, có thể gọi là kinh thế hãi tục… hả lòng hả dạ.
"Thánh nữ này thật sự không biết xấu hổ."
"Nếu Tô Ly Ly không cố tình chèn ép người như vậy, sao có thể ra nông nỗi này, đạp phải chướng ngại rồi chứ gì."
Những đệ tử thế gia bàn luận với nhau:
"Tô gia... thật sự quá đáng."
"Trước đây không nhìn ra người Tô gia lại có bộ mặt như vậy."
Ngay cả những đệ tử Tô gia cũng cau mày, hận không thể vạch rõ ranh giới với Tô Ly Ly ngay tại chỗ:
"Tại sao gia tộc lại cho phép nàng ta xuất hiện? Đúng là mất mặt."
Các đệ tử thần tông nhìn sắc mặt tông chủ, Nhiếp Đức Hải đang khách sáo nói với khách khứa:
"Đệ tử trẻ tuổi của thần tông rất thích giao lưu, tiểu cô nương này luôn hết lòng hết sức khi giao đấu với người khác, mong chư vị đừng trách."
Những vị khách đức cao vọng trọng tại đây đều khẽ giật khóe miệng.
Đánh ngươi là coi ngươi như người nhà?
Cứ coi bọn họ là kẻ ngốc mà lừa gạt đi.
Nhưng mà, có nhiều đệ tử Tô gia có mặt như vậy mà không ai ra tay, họ dĩ nhiên cũng sẽ không hành động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!