Chương 49: Núi vàng núi bạc vẫy gọi nàng

Tô Chước nhìn tông chủ, đồng thời tông chủ cũng đang quan sát nàng.

Không thể không nói, tiểu đồ đệ này của Lạc Thương Sơn không chỉ khiến toàn bộ tông môn kinh ngạc, mà ngay cả ông ta cũng bị chấn động.

Trước khi Phong An Dương ngộ ra kiếm ý, ngôi vị thủ tịch Tân Tú vẫn còn có tranh cãi.

Nhưng từ khi Phong An Dương lĩnh ngộ được Kiếm Ý, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng vị đệ tử chính thống của tông chủ chắc chắn sẽ giành ngôi đầu bảng.

Cho đến khi tiểu nha đầu Tô Chước – một kẻ tà môn xuất hiện.

Hết trận này đến trận khác, đánh loạn tứ tung, không ngờ cuối cùng lại làm nên chuyện lớn.

Lúc đó, Nhiếp Đức Hải đứng cạnh lão tổ nhìn mà không nói một lời, nhưng lông mày ông ta nhướn cao tận trán, tiểu đồ đệ của sư đệ ông ta lại là một Võ Tu! Hơn nữa còn là một tiểu thiên tài lĩnh ngộ Đao Ý, thật hoang đường!

Nhưng mà tiểu thiên tài này, sao biểu cảm nhìn ông ta lại có chút kỳ quái nhỉ.

Không lẽ muốn làm đồ đệ của ông ta?

Cũng không phải không thể… Không đúng, ông ta là Kiếm Tu, không dạy được đâu...

Khụ khụ.

Trên khuôn mặt uy nghiêm cứng cỏi của Nhiếp Đức Hải lộ ra ý cười điềm tĩnh mà không mất đi sự thân thiện, ông ta bước xuống bậc thang trước ghế tông chủ, những nơi mà ánh mắt ông ta quét qua, ai ai cũng đều cảm nhận được áp lực ẩn giấu.

"Các ngươi đều là thiên chi kiêu tử của thần tông, tương lai sẽ trở thành trụ cột vững chắc của tông môn, tông môn lấy các ngươi làm vinh dự.

Trăm năm qua, bổn tọa đã chứng kiến vô số hậu bối vươn lên, nhưng không có gì phải nghi ngờ, các ngươi của hiện tại, là nhóm đệ tử thủ tịch xuất sắc nhất trong giai đoạn lịch sử này…

"Nhiếp Đức Hải nói một cách hùng hồn, từ hiện tại nói đến trăm năm trước, từ trăm năm trước kéo về triệu năm trước, suốt một canh giờ cuối cùng cũng quay lại hôm nay, trả chủ đề lại cho bọn họ:"… Nếu có điều gì muốn nói thì bây giờ có thể thoải mái bày tỏ."

Nhiếp Đức Hải là một cường giả Lâm Hư cảnh.

Nếu là người phàm, hoặc xuất thân từ thế gia bình thường, không gia nhập tông môn hùng mạnh, thì có lẽ cả đời cũng chẳng có cơ hội diện kiến cường giả bậc này.

Lúc này, được ông ta chỉ dạy là một chuyện tốt đối với rất nhiều người.

Một đệ tử từ ngoại môn được chọn vào nội môn nhìn quanh, rồi cung kính nói với tông chủ:

"Đệ tử có lời muốn nói."

Tô Chước không nói gì.

Nhiếp Đức Hải bây giờ vẫn chưa gặp Tô Ly Ly.

Nàng đương nhiên không thể vô duyên vô cớ mà hỏi Nhiếp Đức Hải rốt cuộc coi trọng Tô Ly Ly ở điểm nào.

Tô Chước cũng muốn để Tô Ly Ly sửa đổi một chút.

Tránh để vị tông chủ này lại cảm thấy nàng ta là một nhân tài.

Việc hại nàng là một chuyện, nhưng hại cả sư môn nàng thì thật sự không thể tha thứ.

Tô Chước không hứng thú với việc tông chủ đích thân truyền đạo.

Nhưng các đệ tử thủ tịch khác đều là người gương mẫu, sau khi có người mở lời, họ lần lượt lên tiếng phát biểu.

Tô Chước cũng nghiêm túc lắng nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!