Trên đài tỷ võ rộng lớn.
Thiếu niên thu kiếm, khí thế hoàn toàn bộc lộ, dòng linh lưu quấn quanh thân kiếm trắng như sương mù, mơ hồ ẩn hiện thần quang xanh tím huyền diệu.
"Già Thiên Yểm Nhật kiếm!"
Tô Chước có vẻ suy tư.
Trước khi trận đấu bắt đầu, ngoài kiếm pháp gia truyền của Phong gia, các sư huynh còn phổ biến cho nàng về những kiếm quyết nổi danh của Đệ Nhất Vực, Già Thiên Yểm Nhật kiếm cũng nằm trong đó.
Dù Vô Minh Thần Tông rộng lớn thu thập được vô số kiếm quyết, nhưng kiếm quyết mà các đệ tử trẻ tuổi sử dụng phần lớn đều do các trưởng lão đức cao vọng trọng truyền dạy, mà Già Thiên Yểm Nhật kiếm chính là kiếm quyết sở trường nổi tiếng nhất của đại trưởng lão Đệ Nhất Vực.
Phong An Dương là một trong những đệ tử có thực lực của nhất thế hệ này, cũng lớn lên trong Vô Minh Thần Tông từ nhỏ, chỉ là phải chờ đủ tuổi mới có cơ hội chính thức nhập môn.
Chiêu Già Thiên Yểm Nhật kiếm này vừa khéo phù hợp với thuộc tính của hắn, làn sương mù mênh m.ô.n. g lan tỏa khắp vùng trời đất của đài tỷ võ, khiến ánh mặt trời quang đãng cũng trở nên ảm đạm, bị lớp sương mù dày đặc che phủ.
Thu Vũ Miên Miên
Cùng lúc đó, một cảm giác mát lạnh lướt qua bên mặt Tô Chước, dường như có thủy linh khí tinh mịn hóa thành những giọt nước lơ lửng trong khu vực này.
Đây chính là kiếm thế của Già Thiên Yểm Nhật kiếm.
Với tu vi Tiên Thiên cảnh vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế kiếm thế một cách tinh diệu, nhưng một chiêu này của Phong An Dương đối với những đệ tử cùng cấp đã được xem là kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ, người bình thường rơi vào kiếm thế của hắn, chưa kịp thấy hắn xuất kiếm thì khí thế đã thua hơn nửa rồi.
Trừ phi kiếm thế của đối phương mạnh hơn hắn.
Nhưng điều đó là không thể.
Bởi vì hắn là thiên tài đã lĩnh ngộ Kiếm Ý, trên con đường tu kiếm, không có tân đệ tử nào có thể hiểu sâu hơn hắn.
"Luồng uy thế này… e rằng Phong sư đệ đã lĩnh ngộ được tinh túy của 'Già Thiên Yểm Nhật kiếm' rồi."
"Vậy mà Tô Chước vẫn còn kiêu ngạo đến thế? Đánh tới tận lúc này mà vẫn chưa xuất kiếm?"
Đệ tử vây quanh quan sát đều cảm thấy, nếu Tô Chước vẫn không xuất kiếm, thì không còn là kiêu ngạo nữa, mà là ngu ngốc, vậy mà lại trơ mắt nhìn trận đối quyết quan trọng này dần rơi vào cục diện thất bại
"Có lẽ muội ấy thực sự có nỗi khổ khó nói, không thể dùng kiếm quyết."
Khu vực tập trung của đệ tử Đệ Nhất Vực, Mạnh Ti Man dù đang trọng thương khắp người nhưng vẫn chưa đi nghỉ ngơi, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía võ đài.
Vậy mà người không thể sử dụng linh quyết như tiểu sư muội này lại thắng được hắn.
Thân ảnh của Tô Chước ẩn giấu trong màn sương mù, nàng nhìn kiếm thế của Phong An Dương, khóe miệng khẽ co giật.
Trời mưa còn có sấm sét, đây chẳng phải là gói quà điện giật hay sao?
Lúc này, Tô Chước không còn quan tâm đến chuyện có bị Đệ Nhị Vực bắt đi hay không nữa, hàn quang lóe lên, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường đao.
Những đệ tử nội môn có mắt nhìn tốt có thể quan sát rõ tình hình trên võ đài, lúc này đều ngỡ mình nhìn lầm.
Đao?
Tiểu sư muội đến từ Đệ Cửu Vực lại là Đao Tu?
Dù nàng học Trận Pháp Tu hay Phù Tu cũng không đến mức vô lý như vậy, bởi dù con đường đó có hiếm lạ thế nào thì chung quy vẫn thuộc Pháp Tu, nhưng con đường của nàng lại lệch hẳn sang Võ Tu.
Huống hồ, nàng còn sở hữu thanh Thần kiếm do lão tổ ban tặng, ai có một thanh kiếm như vậy mà lại bỏ gần tìm xa mà đi luyện đao chứ?
Quả nhiên, tiểu yêu nữ đúng là không đi theo lẽ thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!