Nghê Truyền Vân không hề ngạc nhiên, nghe câu trả lời thờ ơ của tiểu sư muội cũng chỉ thoáng lộ vẻ buồn cười rồi lại bình thản nói:
"Ta chưa từng nghe nói có quy định không được dùng Hồn thuật."
Triệu Trưởng lão lắc đầu chua xót:
"Trước đây cũng có vài đệ tử thi triển Hồn thuật, nhưng do thực lực không đủ nên chẳng ảnh hưởng gì, bây giờ, chiêu Hồn thuật của Tô sư muội đã khiến tông chủ phải chú ý, những người đặt ra quy định như chúng ta thực sự rất khó xử."
Trước đây, thi đấu Đại Bỉ Tân Tú không có quy định, đương nhiên là vì Hồn thuật của những tân đệ tử còn lâu mới đến mức phá vỡ sự cân bằng của một trận đấu.
Tuy Hồn thuật mạnh nhưng khi dùng cũng có rất nhiều hạn chế.
Thi triển Hồn thuật cần tiêu hao lượng lớn lực Thần Phách, nếu đối thủ có tu vi cao hơn, người thi triển rất dễ bị phản phệ.
Nếu thần phách của đối phương mạnh hơn, thì phản phệ là điều chắc chắn.
Sức mạnh của lực Thần Phách thường đi kèm với thân thể yếu ớt.
Công thêm việc truyền thừa của Hồn thuật vô cùng hiếm hoi.
Những loại Hồn thuật thông thường hoàn toàn không thể ra đòn quyết định trong trận đối quyết, trở thành chiêu thức quyết định thắng bại.
Với tông môn thích thả rông đệ tử như Vô Minh Thần Tông, đương nhiên bọn họ chẳng thèm quản.
Nhưng Tô Chước… là một điều ngoài dự đoán.
Trước nay Vô Minh Thần Tông chưa từng có đệ tử mới nào có thiên phú xuất chúng trên con đường Pháp Tu như vậy, lại còn sở hữu thần phách mạnh đến mức áp đảo tất cả những người cùng cấp bậc.
Lúc Tô Chước lộ ra chiêu này, lông mày của mấy vị trưởng lão phụ trách chủ sự Đại Bỉ Tân Tú đều giật liên hồi, sao lại khó giải quyết thế kia.
Cứ tiếp tục đấu như này thì còn gì là hồi hộp nữa?
Chỉ cần nàng ra tay, dù thiên tài bên đối diện có mạnh đến đâu, tông môn cũng không thể để đệ tử của mình liều lĩnh đối mặt với nguy cơ tổn hại Thần hồn để nhận đòn này, tiếp tục thi đấu.
Chỉ đành phán định nàng chiến thắng.
Tại sao tiểu hài ở Đệ Cửu Vực lại cứ có tính cách hoang dại như vậy?
Trái lại Tô Chước hiểu rất rõ, trong Tu Tiên giới, sử dụng Hồn thuật vốn dĩ đi kèm với rất nhiều định kiến, cởi mở như Vô Minh Thần Tông đã là rất hiếm rồi.
Nghê Truyền Vân ngạc nhiên nói:
"Triệu sư huynh, người khác thì không quản, nhưng lại muốn quản sư muội của ta, chẳng lẽ tông môn cho rằng Đệ Cửu Vực chúng ta yếu thế sao?"
Triệu Trưởng lão cười khổ: Nghê sư đệ…
Vẻ mặt ông ấy lộ rõ sự căng thẳng, chỉ thiếu chút nữa là gầm lên, cả tông môn ai mà dám nghĩ Đệ Cửu Vực yếu chứ? Con hồ ly này còn giả vờ như thật vậy.
Nghê Truyền Vân thất vọng nói:
"Sư huynh không cần nói nhiều, giao tình giữa chúng ta không cần nói nữa."
Rồi nói tiếp:
"Dù sao cũng đã có trận pháp cách âm, sư huynh cứ nói thẳng phần thưởng của Đại Bỉ Tân Tú kỳ này là gì cho ta đi, bọn ta sẽ không truyền ra ngoài."
Sắc mặt Triệu Mộc Huân khó xử, Nghê Truyền Vân nhìn ông ấy, đôi mày hơi nhướng lên, ánh mắt kiên định.
Không thỏa thuận được thì khỏi bàn tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!