Chương 42: Muội không sốt ruột sao?

Có lẽ vì xét thấy Tô Chước run rẩy sợ hãi suýt đứng không vững, Lâm Trưởng lão không nói gì, chỉ thở dài một tiếng:

"Tiểu nha đầu, chiêu Hồn thuật này của ngươi dùng sớm quá rồi."

Tô Chước hiểu ra, nàng đã dùng Hồn thuật, người khác sẽ có phòng bị, nếu đối thủ tiến hành phòng hộ Hồn thuật, thì hiệu quả chắc chắn sẽ không còn lợi hại như hôm nay nữa.

Có điều...

Tô Chước đáp:

"Lâm Trưởng lão, đệ tử chưa từng nghĩ đến việc dùng Hồn thuật để giành chiến thắng."

Bản thân nàng cũng không ngờ uy lực lại kinh người đến vậy.

Chỉ là đối phương muốn dùng cách tương tự để đánh hạ nàng, nàng trả lại một chiêu tương xứng mà thôi.

Trước đây khi luyện tập trước mặt Đại sư huynh, dù bản thân có dốc toàn lực cũng không hề có chút cảm giác thành tựu nào, đối với Đại sư huynh ở Dung Hồn cảnh mà nói, vốn dĩ không tính là gì.

Chỉ đến hôm nay mới coi như là có chút cảm xúc, chỉ là cố gắng đừng dùng nữa... dùng xong quá mất sức.

Lâm Trưởng lão hơi nâng mi mắt, dường như có chút bất ngờ: Thì ra là vậy…

Trong mắt ông dường như ẩn chứa thâm ý, nhưng không nói thêm gì khác, chỉ từ từ nói với Tô Chước:

"Đi nghỉ đi, ta cũng không có chính sự gì cần nói."

Dưới ánh mắt thâm thúy của ông, Tô Chước có ảo giác như bản thân đã bị nhìn thấu.

Nhưng Lâm Trưởng lão không nói ra, nàng cũng lười tự dọa mình.

Đi được một đoạn, Tô Chước không nhịn được mà truyền âm hỏi Nhị sư huynh:

"Lâm Trưởng lão sẽ không phát hiện ra linh mạch của muội đấy chứ?"

"Không sao đâu, trưởng lão Tàng Kinh Các đều có chút tính tình kỳ quái." Nghê Truyền Vân nói:

"Nhìn ra cái gì cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài."

Tô Chước nghĩ lại cũng thấy đúng, cho dù có nhìn thấu vấn đề linh mạch của nàng rồi nói ra thì nàng cũng chẳng có tổn thất gì.

Hư trương thanh thế suốt bấy lâu cũng đã sớm đủ rồi.

Tiếp theo, không thể mãi dựa vào danh tiếng của Đệ Cửu Vực để chiến thắng nữa, những đệ tử mới lơ lửng giữa ranh giới bị loại hoặc cần giữ sức để giành chiến thắng cũng đã không còn tham gia những trận đấu hôm nay nữa.

Nhị sư huynh ném cho nàng một bình đan dược:

"Ăn đi, ta dẫn muội đi xem các đối thủ tương lai."

Tô Chước dứt khoát đổ thẳng vào miệng, không biết nuốt xuống cùng lúc bao nhiêu viên, ậm ừ đáp: Ừm.

Võ đài Giáp, bốn mươi mốt.

Tô Chước bất ngờ phát hiện người đang đứng ở bên sân chủ trì trận đối quyết lại là Đại sư huynh.

Các tiểu đệ tử ở bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn hắn, rồi bàn tán, dường như vô cùng tò mò về một đệ tử nội môn có thể thay thế vị trí của trưởng lão thì phải có tu vi cao thâm đến nhường nào.

Hơn nữa hắn lại còn trẻ như vậy.

Nhị sư huynh bước tới, vỗ nhẹ lên vai Đại sư huynh, thấp giọng hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!