Chương 41: Ai ai cũng nói tính cách nàng cực kỳ kiêu ngạo

Huống hồ, trước mắt Liên Thanh Y, ánh mắt của Tô Chước lại vô cùng trong sáng.

Tô Chước mím môi, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bình tĩnh mà hờ hững, hai tay kết ấn.

Ánh mắt Liên Thanh Y khẽ động, tiếng đàn trên tay nàng ta bỗng trở nên sắc bén hơn vài phần, muốn ngăn cản nàng.

Ấn ký dần dần thành hình.

Không khí bên cạnh Tô Chước dường như bị một luồng sức mạnh vô hình khuấy động, trở nên vặn vẹo, mái tóc dài của nàng bị gió lướt qua, cuốn những sợi tóc bay lên.

Ấn ký rời tay, đón tiếng đàn bay về phía Liên Thanh Y.

Sau khi Hồn thuật thành hình, Tô Chước mới thi triển thân pháp, linh khí bao phủ lòng bàn tay, đẩy dòng linh lưu ra, tránh khỏi linh khí sắp c.h.é. m tới trước mắt nàng.

Trong chớp mắt, ấn ký đã bay tới trước mặt Liên Thanh Y.

Mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng thần thức lại đang cảnh báo nàng ta rằng đòn tấn công vô thanh vô tức này không hề tầm thường.

Liên Thanh Y lập tức lách mình lùi lại, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, một cây sáo ngọc thon dài trắng ngần hiện ra trên tay, đưa lên môi.

Hồn ấn!

Đồng tử của trưởng lão co lại, lập tức ra tay!

Trong chớp mắt, một vùng trời đất trên võ đài dường như phong vân biến sắc, cuồng phong quét qua, mang theo màn mưa dày đặc.

Đại năng Dung Hồn cảnh!

Lần đầu tiên Tô Chước tận mắt chứng kiến Dung Hồn kỳ sử dụng uy lực linh quyết, trước đây, nàng biết ba vị sư huynh của Đệ Cửu Vực đều là Dung Hồn cảnh, nhưng lại không biết họ đều chỉ là những thanh niên hai mươi mấy tuổi, có được năng lực như vậy rất đáng sợ!

Những đệ tử mới đang xem trận đấu bên dưới ban đầu còn tán thưởng trong lòng, đây là một trận đối quyết không dễ có thể nhìn thấy của Tiên Thiên cảnh, nhưng bây giờ tất cả đều hoàn toàn sững sờ, kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Chiêu thức của Tô Chước vậy mà lại có thể ép một vị trưởng lão phải ra tay?

Phải biết rằng, lúc bình thường, trận đối quyết của đệ tử Tân Tú được các trưởng lão phán định cần phải ra tay khi đòn tấn công quá mạnh và thắng bại đã phân định rõ ràng.

Mà các cuộc hóa giải của trưởng lão luôn qua loa sơ sài, hoàn toàn không giống như bây giờ, dường như đã thực sự làm thật.

Tô Chước chỉ cảm thấy Hồn ấn trong tay rơi vào màn nước, tựa như trâu đất xuống biển, không thể khơi lên dù chỉ một gợn sóng.

Cùng lúc đó, Nghê Truyền Vân cũng ra tay, linh lực màu đỏ thẫm bỗng nhiên xuất hiện giữa Tô Chước và màn mưa cuồng bạo kia, đốt cháy sạch những tia linh lực còn rò rỉ rơi xuống tấm bảo hộ màu vàng đất.

Tấm bảo hộ biến mất, Tô Chước nhìn rõ tình huống trước mặt.

Vị trưởng lão chặn đối thủ của nàng ở phía sau, sắc mặt không mấy dễ nhìn, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc, giơ tay tuyên bố:

Tô Chước, thắng!

Vẻ mặt Tô Chước lập tức thả lỏng.

Nếu không phải Tứ sư huynh đã dung hợp một món pháp khí bảo hộ vào ngọc phù của nàng, thì e rằng vừa rồi nàng đã phải chịu đựng uy áp trực tiếp từ trưởng lão rồi, dù trưởng lão không có ý phản kích mà chỉ là tiếp chiêu, Tô Chước không đến mức bị thương, nhưng chắc chắn sẽ không mấy dễ chịu.

Hiện tại, pháp khí vẫn chưa bị tổn hại, cũng có nghĩa là lần sau vẫn còn dùng được.

May mà Nhị sư huynh ra tay kịp thời!

Pháp khí có thể chặn một kích toàn lực của Khuynh Hải cảnh không hề rẻ đâu…

Trưởng lão rời khỏi võ đài, Liên Thanh Y vẫn nhìn Tô Chước, nhẹ giọng hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!