Chương 39: Cứ coi hắn ta là kẻ ngốc vậy

Tô Chước nghiêm túc né tránh, biết đối phương rất mạnh nhưng cũng không có ý nghĩ gì khác.

Kiếm quyết của Thẩm gia quả thật không tệ. Dù có sa sút đến đâu thì kiếm quyết vẫn là nền tảng của một gia tộc. Thẩm gia chưa từng nghĩ đến việc bán kiếm quyết để đổi lấy cơ hội trỗi dậy, giống như Tô gia không truyền kiếm quyết gia truyền cho Tô Chước, cũng là vì coi trọng truyền thừa.

Nói là tu vi của nàng chưa đủ, thật ra là do người chủ sự của Tô gia không xem thiên tài nhân tạo này ra gì.

Hiện tại nàng rất thích luyện đao, dù sao thì võ mạch sẽ không phụ nàng.

Lôi điện quá nguy hiểm, nàng không thích, nhìn thấy đã muốn né tránh. Nếu nàng có lôi linh mạch, e rằng muốn sử dụng cũng phải tập thích nghi dần, may mà nàng không có.

Khiến tia chớp không thể đuổi kịp nàng không chỉ nhờ vào thân pháp, mà còn là nhờ bản năng sinh tồn.

Cứu mạng!

Thẩm Ngữ Trầm gắng sức điều khiển kiếm quyết, bỗng phát hiện Tô Chước đã đến rất gần.

Làn gió từ động tác của đối phương dường như ngay bên cạnh nàng ta.

Vị trưởng lão thở dài trong lòng, đại cục đã định.

Đệ tử Đệ Nhất Vực khẽ lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên đệ tử Đệ Cửu Vực không đơn giản như vậy.

Thẩm Ngữ Trầm liều mạng thi triển xong một chiêu đã cạn kiệt linh lực, không còn tâm trí né tránh, nàng ta khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi trọng kích sắp ập đến.

Như trong lời đồn, không thể nói Tô Chước ra tay nặng, chỉ có thể nói nàng thật sự có cách để khiến người khác bị thương.

Vết thương không nặng nhưng lại sỉ nhục cực mạnh.

Toàn thân Thẩm Ngữ Trầm cứng đờ, ngay sau đó chỉ cảm thấy cổ áo sau lưng nặng trĩu, hai chân lơ lửng, bay lên không trung.

?

Giống như bị ném ra ngoài.

Cảm giác này Tô Chước rất quen thuộc nhưng Thẩm Ngữ Trầm chỉ cảm thấy xa lạ.

Trong lúc nhất thời, nàng ta thậm chí còn không khống chế được phương hướng, chỉ kịp chống tay xuống đất để tránh bị ngã quá thảm.

Cổ tay đau nhói.

Nhưng nàng ta vẫn rất rõ ràng, đối phương đã nương tay.

Thẩm Ngữ Trầm thầm nghĩ, quả nhiên vị đại tiểu thư Tô Chước này không xem nàng ta ra gì, ngay cả khi nàng ta đã dùng toàn lực, cũng không xứng làm đối thủ của nàng.

Sau khi xác nhận nàng ta đã ra khỏi vạch giới hạn, Tô Chước không nhìn nàng ta nữa.

Bị các sư huynh xách nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên nàng xách người khác, cảm thấy cả người đều được chữa lành.

Sảng khoái tinh thần.

Cuối cùng nàng cũng không còn là tay mơ duy nhất nữa rồi!

Quay đầu nhìn xuống dưới đài, không biết nên biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình như thế nào, Tô Chước chỉ có thể nhếch một bên mép cười giả tạo.

Móa, vui quá!

Diêm Nguy Nhiên hiểu ý, nở một nụ cười giả tạo đáp lại nàng.

Hắn thầm nghĩ có phải tiểu sư muội không được thông minh lắm không, ở trong núi ngốc nghếch thì thôi đi, sao trước mặt người khác mà vẫn còn ngốc nghếch như vậy chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!