Chương 37: So với yêu thú quả nhiên là kém xa

"Quy Nguyên Thừa Thiên Kiếm."

Có người nhận ra chiêu kiếm, khẽ nói.

Bộ kiếm quyết này nổi tiếng với lực công kích, đối phương vừa ra tay đã dùng sát chiêu, rõ ràng mặc dù miệng hắn ta khinh thường Tô Chước nhưng hành động lại cực kỳ cẩn thận, ngay cả quá trình thăm dò thực lực cũng bỏ qua, muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.

Bọn họ đều đang đợi Tô Chước rút kiếm.

Vị trưởng lão làm trọng tài bên cạnh nheo mắt, bàn tay khẽ nắm hờ.

Lý Đoạn Xuyên đã nghe nói tiểu sư muội ở trong núi chơi đùa như thế nào, lúc này chỉ lười biếng nhìn.

Tiểu cô nương vẫn đứng yên tại chỗ, cứ như đã bị dọa cho choáng váng, như con nai nhỏ đứng bên kia bờ suối nhìn con người, đôi mắt trong veo mà vô hại.

Quả thực Tô Chước đang quan sát.

Cho dù là ở trong dãy núi, số lần nàng xem người khác ra tay cũng không ít hơn số lần nàng tự mình ra tay. Nhất là từ những biến hóa trong chiêu thức của các sư huynh, nàng có thể nhận ra những điều khác biệt so với khi mình được huấn luyện ở kiếp trước.

Chờ đến khi kiếm phong gần như chạm đến trước mắt, trong đồng tử của nàng phản chiếu kiếm khí màu trắng tinh khiết vô cùng sắc bén của đối phương.

Sự tập trung của Chu Phàn đạt đến mức chưa từng có, lại phát hiện mục tiêu mình khóa chặt đã biến mất.

Thất bại trong gang tấc.

Kiếm khí mất kiểm soát đánh thẳng xuống sàn đấu, mặt đất nứt toác, đá vụn cát bụi b.ắ. n tung tóe.

Các tiểu đệ tử đang xem xung quanh ồ lên kinh ngạc, không chỉ vì sức mạnh tiềm ẩn trong một chiêu này mà còn tiếc nuối vì chiêu kiếm chấn động trời đất lại thất bại.

Nhưng Tô Chước đã đi đâu?

Đồng tử Chu Phàn co rút lại, thần thức nháy mắt quét qua từng ngóc ngách trong võ đài, rồi đột nhiên quay đầu lại.

Thân hình hắn ta còn chưa kịp xoay người, chỉ kịp theo phản xạ vung kiếm c.h.é. m về phía sau.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Tô Chước biết lúc này đối phương đã không kịp phản ứng để thay đổi chiêu thức, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, dẫm một cái.

Chu Phàn chỉ cảm thấy sau lưng nặng trĩu, một lực lượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống đạp mạnh vào sau lưng hắn ta.

Ầm!

Trước khi hắn ta kịp phản ứng lại để chống đỡ thì thân thể hắn ta đã bay lên không trung. Thể chất của Pháp tu không bằng Võ tu, một Kiếm tu mới nhập môn thì khó mà cân bằng cả hai.

Cho dù mạnh hơn người thường rất nhiều nhưng thân thể phàm trần cũng hoàn toàn không thể lấp đầy khoảng cách về sức mạnh giữa người Linh Võ song tu.

Chu Phàn chỉ có thể trơ mắt nhìn chiêu thức của mình rơi vào hư vô, đồng thời cơ thể ngã nghiêng, toàn thân đập mạnh xuống rìa võ đài.

Rầm!

Mặt đất bằng đá dưới đầu gối hắn ta nứt toác, hắn ta nắm chặt kiếm trong tay, chân vừa động đã nhảy dựng lên, tiếp tục thi triển thân pháp, muốn tiếp tục chiến đấu.

Kiếm quang ngưng tụ trên lưỡi kiếm trắng như tuyết, lộ ra một sức ép khiến cho người ta rung động, vung về phía nơi kình phong ập tới.

Đòn phản công tinh vi mà hắn ta dự đoán đã không chạm đến đối phương.

Võ kỹ xuất thần nhập quỷ lại nhanh hơn cả hắn ta.

Nơi hắn ta dự đoán đối phương sẽ xuất hiện lại trống không. Kiếm chiêu lần nữa thất bại, đá vụn b.ắ. n tung tóe nhưng trên đường lui mà hắn ta đã tính toán trước, lại có một luồng sức mạnh ập đến bất ngờ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!