Chương 36: Đây là kiểu người gì?

Đối với Tô Chước mà nói, Đại Bỉ Tân Tú bắt đầu một cách kinh tâm động phách nhưng kết thúc lại bình lặng không gợn sóng.

Sóng gió lớn nhất là suýt chút nữa đến muộn.

Trở về Đệ Cửu Vực, cuối cùng nàng cũng có thời gian rảnh rỗi kiểm tra kết quả ngộ đạo của mình.

Lật được hai trang

"Thái Cổ Thù Tiên Quyết", nàng cũng chưa kịp lĩnh ngộ, lại không nói ra được nên tạm thời không nhắc đến.

Nhưng nàng kinh ngạc phát hiện, bản thân và lục giai Võ Tu trong truyền thuyết giờ chỉ còn cách nhau một đường tơ mỏng.

Sau khi ứng phó xong với trưởng lão, Lý Đoạn Xuyên đã thay sang trang phục đệ tử nội môn, một thân trường bào màu đen viền đỏ thêu hoa văn, dáng người thẳng tắp, khí thế bức người, kiên nhẫn nói:

"Mấy ngày nay thi đấu dày đặc, tiểu cửu muội không cần vội vàng đột phá, củng cố cảnh giới là được, nóng vội sẽ dễ dàng phản tác dụng, đột phá xong mà căn cơ không vững lại càng không ổn."

Vâng.

Tô Chước gật đầu.

Cũng may là lần đột phá này không cần phải chịu lôi kiếp, so với cửa ải của pháp tu thì dễ chịu hơn nhiều.

Lý Đoạn Xuyên suy nghĩ một chút, Tô Chước nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn mà có chút căng thẳng, chẳng lẽ võ mạch của mình cũng có vấn đề?

Linh mạch thì thôi vậy, võ mạch mà có vấn đề thì nàng thật sự không chịu nổi.

Một người không thể, ít nhất là không nên thảm hại đến mức này.

Tô Chước lo lắng: Sư huynh?

Nói rõ ràng ra đi!

Vẻ mặt Lý Đoạn Xuyên

"không muốn giống như bà già lắm lời nhưng thật sự không nhịn được mà lo lắng", khổ sở khuyên nhủ:

"Tiểu cửu, sau này ra ngoài nhớ rửa mặt."

Nhìn mặt mũi lấm lem bụi bặm, giống như vừa mới từ dưới đất chui lên vậy.

Ở trong núi hắn đã muốn nói rồi nhưng sợ nữ hài mất mặt nên không dám nói.

Bị mấy sư huynh dẫn dắt thành đứa trẻ hoang dã.

Tô Chước: ...

Hôm nay là trường hợp đặc biệt, liên tục tu luyện mười lăm ngày rồi vội vàng chạy về, bình thường ít nhất nàng cũng hai ngày rửa mặt một lần, nay sắp muộn rồi ai còn nhớ đến việc rửa mặt chứ!

Kiếp trước mạt thế, một tuần nàng rửa mặt một lần đã tính là có bệnh sạch sẽ rồi.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy từ ái không che giấu được của Tứ sư huynh, nàng nhận thua:

"Sau này muội sẽ nhớ."

Ừm. Lý Đoạn Xuyên nhìn tiểu sư muội ngoan ngoãn, không nhịn được xoa đầu nàng.

Một tay bụi..... Hậu quả của việc ngộ đạo mười lăm ngày.

Thôi vậy.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!