Tô Chước thắng.
Trưởng lão không hề nghi ngờ việc đệ tử chủ động nhận thua trong lúc luận kiếm, tuyên bố xong kết quả thì lập tức ghi ghi chép chép trên ngọc giản, rồi để bọn họ rời đi.
Tô Chước xuống đài, cả người vẫn còn hơi lâng lâng.
Chắc là di chứng của việc ngự kiếm quá nhanh.
Từ lúc ra khỏi Truyền Tống trận đến khi thắng một trận, còn chưa tới một khắc trà.
Thời gian nàng lên võ đài, thậm chí còn không lâu bằng thời gian tìm địa điểm.
Đi về phía pháp trận ghép cặp, Tô Chước vẫn còn hơi nghi ngờ:
"Các sư huynh chắc chắn là không thả tin tức ra ngoài, ai dám đánh với muội, các huynh sẽ trùm bao tải đánh người đó chứ?"
Diêm Nguy Nhiên cười khẩy:
"Chúng ta đánh người cần phải trùm bao tải sao?"
Tô Chước thấy hắn không chịu nói chuyện đàng hoàng thì lập tức tung một cú đ.ấ. m mạnh vào người hắn: Thất sư huynh!
Diêm Nguy Nhiên nhất thời không đề phòng bị đánh loạng choạng, quay đầu lại với vẻ mặt
"muội đang nghĩ gì vậy":
"Đương nhiên là không có, là bọn họ biết điều đấy thôi."
Đại Bỉ Tân Tú tính điểm.
Đối mặt với đối thủ quá mạnh, những đệ tử có tư chất trung bình sẽ tránh né mũi nhọn, tận lực bảo toàn thực lực.
Giống như gặp phải Tô Chước, chính là vận khí quá kém.
Tuy rằng không đánh mà thua sẽ mất điểm nhiều nhất nhưng đối phương càng lo lắng Tô Chước vì muốn lấy điểm cao mà vừa ra tay đã hạ sát chiêu.
Nếu bị thương quá nặng, sẽ không chỉ là vấn đề mất điểm.
Mà vấn đề là mất toàn bộ điểm của những trận đấu sau đó.
Vì gần đây Tô Chước mải mê luyện đao nên Nhật Nguyệt kiếm cảm thấy mình đã đánh mất uy nghiêm của thần kiếm.
Bây giờ khó khăn lắm mới được mọi người chú ý.
Tô Chước cảm thấy mình không có uy lực lớn như vậy nhưng Nhật Nguyệt kiếm, tiểu yêu tinh này, tuyệt đối là đang giả vờ.
Vậy mà nó lại giả vờ được thật.
Tất cả linh kiếm của đối thủ, khi đối mặt với hàn quang của nó đều bị nghiền ép thành phàm thiết tầm thường.
Nhật Nguyệt kiếm đứng sừng sững bất động, cao thâm khó lường, uy nghiêm không giận tự ra.
Một người lẩm bẩm:
"Đây chính là thần kiếm trong truyền thuyết do lão tổ ban tặng! Đối mặt với thanh kiếm này, chân tay ta đều bủn rủn, còn đánh thế nào được nữa!"
Nữ hài đeo kiếm vẫn luôn mặt không cảm xúc, trong mắt dường như cũng ẩn chứa thâm ý.....
Giải quyết xong trận đấu ngày đầu tiên, Tô Chước chỉ dùng một canh giờ, phần lớn thời gian là vội vã tìm địa điểm thi đấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!