Chương 33: Thứ tà môn như vậy thật sự là đồ tốt sao?

Vì Tứ sư huynh đã đến nên Diêm Nguy Nhiên kiên quyết muốn xuống núi, đến tửu lâu ăn một bữa thịnh soạn.

"Sư huynh, chúng ta về tông môn sớm đi?"

Tô Chước nói.

Cảm giác cứ canh đúng giờ về có hơi nguy hiểm.

Lỡ như muộn thì sao? Vậy thì chẳng phải... Thôi bỏ đi, muộn một hai ngày cũng chẳng có hậu quả gì.

Tô Chước chỉ sợ mình ở bên ngoài quen rồi, trở về lại không quen.

Diêm Nguy Nhiên:

"Được, mấy ngày trước xuống núi tình cờ nghe nói phòng đấu giá Huyền Minh sắp tổ chức bán đấu giá hàng tháng, ngày mai chúng ta đi xem có món đồ mới mẻ nào không."

Lý Đoạn Xuyên chắp tay đi phía sau bọn họ:

"Đến lúc đó, tiểu sư muội thấy thích cái gì cứ lấy cái đó."

Được.

Tuy Tô Chước nói vậy nhưng trên thực tế trong lòng lại nghĩ bản thân nhất định phải nhịn, tuyệt đối không được tiêu tiền lung tung, dù cho sư huynh trả tiền cũng không được mua bậy, tốt nhất là không mua.

Mình đúng là người không thích mua sắm nhất trong cả sư môn, chắc là do nghèo. Sư huynh dẫn đi ăn một bữa thịnh soạn ở tửu lâu, số tiền trả còn nhiều hơn cả gia tài trước kia của nàng.

Đến trong thành thì không cần phải ăn gió nằm sương nữa, cứ dứt khoát ở tại khách điếm tốt nhất. Vô Minh Thần Tông cũng có rất nhiều sản nghiệp trong dân gian, tuy hiếm khi thấy đệ tử nội môn trong thành nhưng khi biết được thân phận của họ, chưởng quỹ khách sáo đích thân đến tiếp đãi.

Ban đêm, các sư huynh đặc biệt dặn dò Tô Chước không được chạy lung tung.

Trong thành không giống như trong núi, lòng người khó lường, tu vi của nàng còn chưa đủ để một mình xông pha trong hoàn cảnh phức tạp.

Sau khoảng thời gian rèn luyện này, Tô Chước mới phát hiện ra núi rừng tự do đến nhường nào, có thể thoải mái tìm yêu thú đánh nhau. Từ lúc bắt đầu còn gò bó trong kỹ năng chiến đấu thực tế, đến giờ nàng đã có thể vận dụng thuần thục, không thể không nói đến công lao to lớn của lũ yêu thú.

Có một số mãnh thú vốn rất thích tuần tra lãnh địa vào ban đêm, thấy nàng nhiều rồi, nên khi cảm nhận được khí tức của nàng từ xa chúng đã lựa chọn đi đường vòng.

Cũng có những con thích đùa giỡn với nàng nhưng không nhiều.

Trước khi đi Tô Chước còn mang đến cho mấy con hổ con thường xuyên chơi với mình mấy khối thịt linh thú lớn... Đương nhiên, người phụ trách đánh nhau với nàng là gia trưởng của nó.

Vì không thể ra ngoài đi dạo lung tung, Tô Chước chỉ có thể ở trong phòng.

Nàng nằm trên chiếc giường mềm mại, ôm lấy thanh đao mới yêu quý một lúc, không có chút buồn ngủ nào, bèn ngồi bật dậy, tự quan sát khí hải.

Linh hải Tiên Thiên thất trọng cảnh chậm rãi vận chuyển, uy áp ẩn hiện, trên bề mặt không nhìn ra bất kỳ tì vết nào.

Thực tế, nếu cứ tiếp tục phát triển lớn mạnh, không thể tránh khỏi có một ngày sẽ khó mà duy trì.

Nhưng mà, mục đích của Tô Chước không phải là xem cái này.

Nàng tập trung thần thức, nhìn rõ phía trên linh hải của mình, nơi Thần Khuyết có một quả cầu nhỏ màu trắng tuyết, tỏa sáng mờ ảo đang lơ lửng.

"Thái Cổ Thù Tiên Quyết..."

Tô Chước lẩm bẩm, sờ sờ thanh trường đao đặt trên đùi.

Bước vào cảnh giới Võ Giả thất giai, Tô Chước đã phát hiện ra thứ này trong đan điền của mình.

Khi nàng dùng thần thức chạm vào quả cầu ánh sáng, cảm giác giống như đang đọc một cuốn sách cổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!