Thân hình phiêu dật lướt qua những linh quyết hỗn loạn đan xen, Tô Chước ra tay như chớp, bàn tay nhỏ nhắn trong nháy mắt chộp lấy cái cổ đang co duỗi của con gà.
Gà Bạch Dực Huyền Cốt quả nhiên không hổ danh là yêu thú tam phẩm, lúc kình phong ập tới vẫn còn kịp liếc ngang liếc dọc quan sát tình hình xung quanh, chọn một chỗ sơ hở trong vòng vây linh quyết, dứt khoát cứng chọi cứng nhận thương tổn mà chạy trốn.
Sống trong chốn rừng sâu nước độc, nơi mà kẻ mạnh ăn h.i.ế. p kẻ yếu, đương nhiên nó thấu hiểu lẽ đời, phân biệt được ai nên trêu vào ai nên tránh xa. Vừa thấy Tô Chước ra tay, nó đã lập tức lảo đảo vừa bay vừa chạy mà chuồn thẳng. Tưởng chừng vụng về mà thoắt cái đã biến mất dạng.
Thứ Tô Chước muốn chính là nó chạy trốn, cách xa đám người kia nàng mới dễ dàng bắt gà về làm thức ăn cho sư huynh. Nếu không nàng thật sự không biết giải thích thế nào về việc mình muốn ăn yêu thú.
Máu thịt của yêu thú rất mạnh, người thường dùng cách thông thường chế biến đương nhiên không ăn được. Tiên môn cũng có cách riêng nhưng đều là bí truyền không dễ gì tiết lộ.
Nếu bọn họ ngang nhiên làm thịt yêu thú trước mặt người khác, chẳng khác nào tự biến mình thành bia ngắm, rõ ràng là đang viết lên mặt mấy chữ
"Người ngu nhiều tiền, mau tới cướp bóc".
Một kẻ chạy một kẻ đuổi, tiếng người dần xa, Tô Chước cứ thế đi theo đến tận sâu trong rừng rậm.
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.
Thu Vũ Miên Miên
Gà Bạch Dực Huyền Cốt thấy không thể nào cắt đuôi được nàng thì thân hình bỗng xoay chuyển, tăng tốc bay vọt, thân ảnh nữ hài lại như hình với bóng bám theo phía sau, bước chân nàng lướt qua khiến lá cây xào xạc.
Quả thật Tô Chước hiếm khi gặp yêu thú nào chạy nhanh đến vậy, lại không ngờ lại là một con gà. May mà công lực của nó không mạnh, không lo đến mức không chế ngự được, nàng bèn nhân cơ hội này luyện tập thân pháp.
Con gà bị nàng đuổi đến mức tuyệt vọng, kêu chiếp chiếp chửi rủa không ngừng: Con người này bị điên à?
Ngươi không có việc gì để làm hay sao? Lại đi thi chạy với một con gà, ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi à!
Đột nhiên.
Gà Bạch Dực Huyền Cốt đột ngột dừng lại, xoay người về phía nàng, dang rộng đôi cánh.
Tô Chước nheo mắt, dừng bước, chỉ thấy thân hình tròn trịa của yêu thú bỗng phình to, mào gà đỏ rực, cánh chim vươn dài, chiếc mỏ ngắn và nhọn mở ra, linh lực khổng lồ lập tức tụ tập trong miệng nó, toàn thân tỏa ra uy áp chỉ chực chờ bùng nổ!
Giao đấu cùng cấp bậc, khi đối phương liều lĩnh dốc toàn lực tấn công, bước chân của Tô Chước khẽ chuyển, định trước tiên tránh né mũi nhọn.
Linh lực trong miệng gà Bạch Dực Huyền Cốt tuôn trào, nháy mắt bùng nổ, tiếng kêu chói tai vang lên như muốn xé rách màng nhĩ người ta.
Ngay lúc này.
Đồng tử Tô Chước co rút lại.
Một bàn tay xuất hiện giữa không trung, nắm lấy cổ gà Bạch Dực Huyền Cốt, hệt như dập tắt một ngọn đèn dầu, khiến uy thế chưa kịp bộc phát hoàn toàn biến mất.
Cả tiếng động trầm đục dị thường cũng tan biến.
Không một tiếng động.
Tô Chước siết chặt nắm đấm, không cần suy nghĩ đã ra tay, có thể dễ dàng bắt được con gà như vậy sao không ra tay từ sớm! Đợi nàng đuổi theo lâu như vậy rồi mới ra tay cướp mất là sao!
Đối phương đỡ được một quyền của nàng, liên tục khuyên nhủ:
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Ngươi là ai?
Tô Chước nghẹn một hơi không nuốt xuống được, nhìn khuôn mặt tươi cười của thanh niên, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Đối phương đỡ được một quyền của nàng, thấy nữ hài trước mặt vừa non nớt vừa sắc sảo, đầy cảnh giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!