Chương 28: Phấn đấu mấy chục năm, an nhàn một đời!

...

Đao Ý!

Tô Chước suýt nữa thì choáng váng bởi lời nói của Đại sư huynh.

Nàng nhớ tới trong nguyên tác, Tô Ly Ly khi còn ở Tiên Thiên cảnh đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý, ở Thánh Địa Hi Hòa được xem như vầng trăng được ngàn sao vây quanh, mọi người đều vây lấy nàng ta mà khen ngợi.

Thế nhưng, đó là chuyện sau khi Tô Ly Ly vào thánh địa hai tháng.

Nhìn lại dòng thời gian, nàng ta vẫn còn hơi sớm một chút.

Tô Chước cảm thấy bản thân không cần người ta vây quanh tâng bốc, chỉ cần các sư huynh biết là đủ rồi.

Người khác sẽ không vì nàng mà vui mừng, mà chỉ càng thêm kiêng dè Đệ Cửu Vực.

Thà rằng nàng để người khác nghĩ nàng chẳng có tài cán gì, cũng không muốn bởi vì mình mà làm náo loạn sự thanh tịnh của sư môn.

… Dù sao thì sau này sư môn cũng chẳng được thanh tịnh cho lắm.

Nhưng mà, nhiều sư huynh lợi hại như vậy, hành sự rõ ràng rất khiêm tốn, vậy mà vẫn bị người đời đánh giá là ngạo mạn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy ý kiến của người ngoài chẳng đáng để tâm.

Trong thế giới lấy thực lực làm trọng này, chỉ cần có chút tài năng xuất chúng, thì dù làm bất cứ việc gì cũng sẽ khiến người ta chú ý quá mức.

Người vui mừng nhất chính là Tô Chước.

Nàng còn phát hiện ra, việc bản thân mình có thể chống lại nhân vật chính dường như không còn là một giấc mộng viển vông nữa.

Trước đây, Tô Chước cảm thấy mình đang nghịch thiên mà đi, cho dù trời có sập xuống cũng phải làm cho bằng được.

Nhưng hiện tại nàng biết, ông trời cũng không hoàn toàn bỏ rơi nàng.

Sư huynh...

Tô Chước suýt nữa thì kích động đến mức rơi nước mắt.

Nàng muốn sống mấy trăm năm ở tông môn, xem ra không phải là không thể.

Nàng phải cố gắng!

Phấn đấu mấy chục năm, an nhàn cả đời!

Tần Dĩ Luật lùi lại một bước, hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Đã biết đến sự tồn tại của Đao Ý, vậy mà tiểu sư muội vẫn mang vẻ mặt thê thảm như vậy là sao?

Một tiểu cô nương suốt ngày ủ rũ lo âu là thế nào? Lẽ ra phải tràn đầy dã tâm mới đúng chứ?

Sao lại có vẻ mặt tuy có chút dã tâm nhưng cũng không đáng là bao nhiêu nhỉ?

Cho dù Đại sư huynh có khó hiểu thế nào hắn cũng sẽ không thực sự hỏi ra miệng.

Tô Chước chỉ cảm thấy bản thân mình thực sự đã phấn chấn lên rồi.

"Đại sư huynh, muội muốn luyện Hồn thuật!"

Nữ hài nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh.

Nàng phải trở nên mạnh mẽ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!