Chương 24: Nghịch tử Nhật Nguyệt Kiếm cảm thông cho nàng vì ngày hôm qua đã luyện tập vất vả

Trong lúc lặp đi lặp lại các động tác, đầu óc Tô Chước chỉ toàn là tiếng va chạm leng keng của áo giáp sắt, không còn sức để mở miệng nói chuyện.

Chỉ có Thất sư huynh là nói không ngừng nghỉ, một mình tám chuyện với nàng, thậm chí hơi thở cũng không rối loạn.

Cảnh giới linh lực càng cao, linh hải của tu sĩ càng trữ được nhiều linh khí. Ở cảnh giới tối cao, ngay cả khi bước vào Ma giới cằn cỗi linh khí vẫn có thể tự do ra vào, sâu không lường được, tất cả đều là nhờ sức mạnh của linh hải.

Nhưng tu vi càng cao, thì thời gian khôi phục linh hải khi linh khí cạn kiệt sẽ càng lâu hơn. Có thể sử dụng đan dược để đẩy nhanh tốc độ nhưng không thể phá vỡ giới hạn vốn có.

Những tu sĩ chưa từng trải sẽ ngây thơ tưởng rằng bản thân vô địch, có thể vượt lên mọi thứ. Nhưng chỉ cần đặt chân vào vũ trụ bao la, ai cũng lập tức nhận ra sự nhỏ bé của mình.

Đệ tử của Đệ Cửu Vực sở hữu chiến lực vượt xa người thường, có lẽ vì tâm thế luôn đề phòng nguy hiểm. Ngay cả lão Thất tưởng như lười biếng, nhưng khi linh lực cạn kiệt, hắn vẫn có thể tiếp tục đánh g.i.ế. c yêu thú.

Cách yêu thú phát triển cũng khác linh thú.

Nếu linh thú dựa vào linh lực thì yêu thú lại cường đại nhờ thân thể, giống như kiểu Linh Võ Song Tu của tu sĩ vậy.

Mặc dù đầu óc Tô Chước trống rỗng nhưng thực ra đã học được không ít kiến thức ít ai biết qua những lời của Thất sư huynh.

Dù chỉ mới mười bốn tuổi nhưng dường như hắn đã đi qua không ít nơi.

Trông như

"đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường".

Nhắc đến Đại Bỉ Tân Tú, Diêm Nguy Nhiên nói:

"Ở Cảnh giới Tiên Thiên, vẫn chưa đến mức phải phụ thuộc vào linh hải để phân thắng bại khi chiến đấu. Huống hồ gì, đệ tử tham gia lần này đều là những người mới nhập môn, nhiều kẻ còn đang tu luyện <Tụ Khí quyết> phổ thông khắp đầu đường xó chợ, kinh nghiệm chiến đấu thì gần như không có."

"Danh sách mười người đứng đầu, chỉ cần có tay là vào được."

Câu cuối cùng vừa nói ra, khóe miệng hắn không kiềm được mà nhếch lên, giữa đôi mày ánh lên vẻ cuồng ngạo.

Tô Chước bị hắn lây nhiễm, cũng không nhịn được mà cảm thấy... Top mười, có tay là vào được thật!

Dù sao Thất sư huynh cũng đã công nhận thiên phú của nàng rồi!

Có lẽ do Diêm Nguy Nhiên nói quá nhiều khiến Tô Chước không thể tập trung luyện như lúc tập thân pháp, nhưng nàng lại cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Luyện xong lần cuối cùng.

Diêm Nguy Nhiên cởi áo giáp, phấn khởi nói:

"Giờ xuống phố chơi không?"

Tô Chước nửa sống nửa c.h.ế. t lắc đầu: Không đi, không đi!

Diêm Nguy Nhiên: Ăn?

Tô Chước c.h.é. m đinh chặt sắt: Ăn!

Dù có mệt muốn c.h.ế. t cũng phải ăn.

Nếu không, trong mơ bị đói đến mức phải đi tìm đồ ăn thì quá thảm rồi!

Người suy yếu thì càng phải ăn nhiều.

Tô Chước nghĩ, bản thân thèm ăn chỉ chiếm ba phần... không, một phần nguyên nhân thôi.

Diêm Nguy Nhiên lấy ra một cái vỉ nướng. Sắc mặt Tô Chước lập tức thay đổi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!