Chương 23: Làm đệ tử Đệ Cửu Vực chính là niềm vui

Rời khỏi bờ suối, trên đường đi, Nhị sư huynh không ngừng nhét đan dược vào tay nàng. Tô Chước ăn xong, cảm giác từ một xác sống hoàn toàn bất động, nay đã trở thành một xác sống có thể miễn cưỡng suy nghĩ.

"Đây chính là lý do chúng ta để muội tập thân pháp trước." Nhị sư huynh chậm rãi nói:

"Thân pháp yêu cầu sự linh hoạt, còn luyện cơ bản với lão Thất thì cần sự vững chắc."

Tô Chước:

"Sư huynh, muội có thể nhắm mắt mà luyện không?"

Lúc ngủ, nàng có thể nằm yên ổn định như một người đã chết.

Nhị sư huynh: Không được.

Diêm Nguy Nhiên cười quang quác:

"Tiểu Cửu, đừng lo, ai cũng từng trải qua giai đoạn này. Giống như ta bây giờ..."

Tô Chước lập tức nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.

Hắn cười tươi, nói tiếp:

"Bây giờ còn bị sư phụ đích thân giám sát luyện tập, còn thảm hơn."

Hắn cười không chút áp lực.

Tô Chước nhếch mép khó khăn, nặn ra một nụ cười đầy tuyệt vọng: Tốt quá ha.

Diêm Nguy Nhiên vỗ vai nàng:

"Làm đệ tử Đệ Cửu Vực của chúng ta chính là một niềm vui!"

Loại niềm vui kiểu làm trâu làm ngựa cày bừa không ngày nghỉ.

Có lẽ là để tránh làm phiền những người bế quan trong phòng tu luyện, võ trường được xây dựng cách xa linh huyệt, nhưng vẫn có cấu trúc khá giống khu viện tu luyện.

Mặt đất lát đá, nhưng không rõ là loại vật liệu gì.

Trên đó có vô số vết cắt nông sâu khác nhau, tổng thể trông có vẻ khá cũ kỹ, lâu rồi chưa được tu sửa.

Tô Chước biết, chính vì cũ kỹ mới đáng sợ.

Vì dùng không bao lâu đã bị phá hủy nên những võ trường bình thường luôn trông như mới.

Mà đệ tử Đệ Cửu Vực, ai ai cũng có tu vi cao, nền đá bị dày vò đến mức này mà vẫn bằng phẳng, chứng tỏ độ bền chắc kinh người.

Nhị sư huynh đưa nàng đến đây xong thì lập tức rời đi.

Ban nãy Diêm Nguy Nhiên còn cười hề hề nhưng ngay khi Nhị sư huynh đi khỏi, thần thái và tư thế của hắn lập tức thay đổi, trở thành một vị sư huynh nghiêm túc.

Ban đầu Tô Chước còn lo mình sẽ không nhịn được cười hắn lúc giảng dạy.

Dù gì mỗi khi dẫn nàng đi chơi, lão Thất chẳng khác nào một người bạn cùng trang lứa, không giống một người huynh trưởng chút nào.

Nhưng giờ đây, sắc mặt Diêm Nguy Nhiên nghiêm nghị, gương mặt thanh tú của thiếu niên cũng thêm vài phần trầm ổn.

Hắn chậm rãi giải thích:

"Võ kỹ là phương thức chiến đấu của Võ Tu, mượn linh khí giữa trời đất biến thành của mình. Dùng lực nhỏ để thắng lực lớn, rèn luyện thân thể nhưng không quá phụ thuộc vào nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!