Chương 22: Tín Nữ Nguyện Một Tuần Lẻ Một Ngày...

Không, nhất định phải có!

Tô Chước âm thầm khấn trời khấn đất.

Tín nữ nguyện không ăn thịt nướng suốt một tuần, chỉ ngồi nhìn Thất sư huynh ăn... hoặc tránh không nhìn để khỏi phải chịu đựng cám dỗ mà phá giới.

Nghê Truyền Vân tiếp tục nói:

"Cảnh giới nhập môn của"Thân Hóa Kinh Phongđược gọi làKinh Xuân.

"Hiện tại ta sẽ không dùng linh lực mà chỉ biểu diễn bộ thế của bộ pháp này, tinh túy trong đó cần phải do muội tự lĩnh ngộ."

"Cách mượn thế gió thế nào, ta nghĩ chắc Pháp Tu hệ phong như muội còn rõ hơn ta."

Tô Chước tròn mắt nhìn.

Chỉ thấy Nghê Truyền Vân nhẹ nhàng bước lên một bước.

Dưới chân hắn rõ ràng là mặt đất bằng phẳng, vậy mà bộ pháp lại nhẹ nhàng đến mức như đang dạo bước trong gió.

Tô Chước mở to mắt quan sát từng động tác của hắn, phát hiện bộ pháp của Nhị sư huynh hoàn toàn khớp với những gì được ghi trong điển tịch.

Nhưng rõ ràng hơn, dễ hiểu hơn.

Điều kỳ diệu nhất là, khi hắn bước qua bãi cỏ, những nhánh cỏ mỏng manh chỉ khẽ lay động theo gió, không hề bị giẫm cong dù chỉ một chút.

Giống hệt như đang sinh trưởng dưới làn gió xuân ấm áp.

Tô Chước lúc này rơi vào trạng thái... mắt đã hiểu, não cũng hiểu, nhưng chân thì hoàn toàn không làm được.

Mắt và não hiểu, vậy có thể tạm tính là nàng cũng hiểu rồi... đi?

Nghê Truyền Vân quay lại, thấy vẻ mặt nàng đã thông suốt bèn hài lòng nói:

"Tiểu Cửu, muội có thể bắt đầu luyện tập rồi."

Tô Chước cẩn thận bước lên một bước... sau đó lập tức giẫm ngay vào bùn ướt.

Lực chân còn nặng hơn lúc đi bộ bình thường.

Tô Chước: ...

Nàng vội vã cúi đầu ôm một nhánh cỏ nhỏ, xin nó đừng trách mình.

Nàng theo bản năng nhìn về phía Nhị sư huynh, nhưng thanh niên vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như cũ, không biểu lộ chút cảm xúc nào:

"Rất tốt, tiếp tục đi."

Tô Chước không đến mức tự tin đến nỗi thật sự nghĩ mình đã làm rất tốt, chỉ có thể thầm cảm ơn Nhị sư huynh đã giúp nàng giữ lại chút thể diện.

Cứ như thế lặp lại ba lần, động tác của nàng dần trở nên thuần thục hơn.

Từ trạng thái giẫm nát cỏ không thương tiếc, nàng đã tiến bộ đến mức giẫm lên mà không làm cỏ gãy.

Vừa định tiếp tục rèn luyện thì Nhị sư huynh đã lên tiếng: Được rồi.

Được rồi?

Tô Chước kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!