Sau khi nàng nhanh chóng tiêu hóa hết ký ức, đầu Tô Chước cũng đã hết đau, có thể là do mọi cảm giác choáng váng đều nhường chỗ cho những vấn đề mới.
Tô Chước bước từng bước lên đài cao, trước mặt nàng là một tấm bia đá cao hơn ba mét, khắc những minh văn phức tạp, toàn thân đen nhánh, trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng ánh nắng ban ngày chiếu vào bề mặt nó lại như bị nuốt chửng, khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.
"Chạm vào Thông Thiên Bia, phóng thích linh lực, Thông Thiên Bia trong đại điển khác với ngày thường, đừng chống cự, nếu không sẽ bị thương."
Trưởng lão nhắc nhở theo quy trình.
Vâng. Tô Chước ngoan ngoãn gật đầu, rồi tiến lại gần thêm một chút.
Nếu là người khác chậm chạp như thế, trưởng lão chắc chắn sẽ mất kiên nhẫn.
Nhưng Tô Chước thì khác, những cấp cao của thánh địa đều biết nàng là người được vị Thái Thượng trưởng lão nào đó chỉ định làm thánh nữ đời tiếp theo, địa vị sau này trong thánh địa chắc chắn không thể xem thường.
Cho nên trưởng lão không hề thúc giục, thậm chí còn cho rằng hành động của Tô Chước có thâm ý gì đó.
Thực tế thì Tô Chước chỉ đơn thuần là đang do dự.
Nghe nói Thông Thiên Bia rất thần kỳ, có thể chiếu ra ngộ tính và thần phách của người tu hành, đánh giá tư chất của người đó.
Sau khi truyền linh lực vào, nếu có thể khiến một hàng văn tự trên bia hiện lên.
Cái này có nghĩa là tư chất người này tạm được, có thể vào thánh địa làm tạp dịch.
Trên bia xuất hiện ba hàng văn tự thì được vào ngoại môn.
Còn trên bia xuất hiện sáu hàng bia văn, được vào nội môn.
Nếu có thể khiến bia xuất hiện chín hàng văn tự, Thái Thượng trưởng lão trong thánh địa sẽ xuất quan thu nhận đệ tử, vị trí thánh tử, thánh nữ chắc chắn thuộc về người đó.
Còn nhiều hơn, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vạn năm qua chưa có ai được chứng kiến.
Tô Chước có thể nhìn thấy bảy hàng rưỡi văn tự, đã được thánh địa coi trọng, từ nhỏ đã được các trưởng lão tận tình dạy bảo.
Nhưng đáng tiếc... Tô Ly Ly mới là thiên tuyển chi nữ có thể khiến thánh bia xuất hiện chín hàng văn tự.
Nghĩ vậy, Tô Chước khẽ cụp mắt, đưa tay ra, khi sắp chạm vào Thông Thiên Bia thì tay khựng lại.
Ở mạt thế, Tô Chước thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, đối với linh hồn – hay còn gọi là thần phách trong Tu Tiên giới – vô cùng nhạy cảm.
Nàng chắc chắn rằng linh hồn vẫn là của mình, cường độ cũng không hề thay đổi.
Nó rất phù hợp với thân thể này, nhưng không có nghĩa là ngộ tính hiện tại của nàng có thể so sánh với người từ nhỏ đã đọc vô số điển tịch Tiên môn như nguyên chủ.
Từ nhỏ đã lớn lên ở thánh địa, Thông Thiên Bia mà người ngoài khó có cơ hội nhìn thấy chỉ là hòn đá thử thách của Tô đại tiểu thư. Các cao tầng thánh địa ở đây đều hiểu rõ thiên tư của nàng.
Nếu lúc này có biến cố, nàng phải giải quyết thế nào?
Liệu có ai phát hiện ra nàng là kẻ mạo danh không?
Lúc này, mọi người dưới đài đều đang ngóng trông.
Ai nấy đều muốn xem Thông Thiên Bia sẽ hiển lộ dị tượng kinh người thế nào dưới bàn tay của thiên tài.
Trời xanh trong vắt, gió nhẹ thổi hiu hiu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!