Chương 19: Vì khép kín với bên ngoài, Đại sư huynh không tiếc trở nên mạnh mẽ quét hết tất cả mọi người

Ngày hôm sau, lúc Thất sư huynh đi học tu luyện buổi sáng, Tô Chước bị Nhị sư huynh đưa tới Tụ Linh Phong.

Lần trước tới đây, không phải lo nhìn người thì chính là ngắm khỉ.

Hôm nay Tô Chước mới phát hiện nơi này thật sự được xưng là tạo hoá của thiên địa, chẳng trách linh thú bát phẩm chọn nơi này làm nơi dưỡng lão.

Cây cối um xùm, tiếng chim hót uyển chuyển.

Ánh mặt trời chiếu xuống, gió nhẹ phất vào mặt, mang theo mùi thơm ngát của bùn đất và cỏ cây.

Nghê Truyền Vân nói:

"Đêm qua ta tới Tụ Linh Phong mới phát hiện Đại sư huynh đã trở lại, hôm nay vừa lúc dẫn muội tới gặp."

Tô Chước:

"Đại sư huynh về sớm vậy."

Hôm qua còn nói phải ba ngày.

Nghê Truyền Vân nói:

"Ta cũng không ngờ. Nhiệm vụ mà huynh ấy nhận lần này là nhiệm vụ mà chỉ có trưởng lão nội môn mới có quyền nhận, thế mà hoàn thành sớm vậy, mạnh thật."

Tiến vào sâu trong linh huyệt Tụ Linh Phong, thảm thực vật tươi tốt hơn rất nhiều.

Linh khí giống như mây khói vờn quanh núi, Tô Chước không khỏi điên cuồng hút lấy, đây có thể chính là cảm giác hít được dưỡng khí ở cao nguyên, thậm chí nàng còn cảm thấy mình hơi say.

Đi thêm một đoạn nữa, trước mắt là một khung cảnh rộng lớn.

Trong rừng rậm xuất hiện một mảnh đất trống, có một cái sân rộng rãi, cửa lớn nặng nề đóng chặt, mấy con khỉ nhỏ đang nằm phơi nắng trên nóc nhà nhưng cũng không dám xông vào.

Nhị sư huynh nhấc tay gõ nhẹ lên cánh cửa, cửa lớn tự động mở ra.

Trên giá trong sân đặt đủ loại vũ khí, đều là những loại vô cùng bình thường, hẳn là vì để khi dùng thì tránh gây ra động tĩnh quá lớn.

Phòng tu luyện rất nhiều, Nghê Truyền Vân dẫn nàng đi xem từng phòng một, nói: "Tiểu sư muội thích phòng nào thì dùng phòng đó, bình thường các sư huynh không hay ở tông môn, cũng không có phòng tu luyện cố định.

Muội muốn phòng nào thì phòng đó chính là của muội, đến lúc đó ta bảo người ta làm bảng số phòng treo lên, hoặc là muội muốn cảm giác mới mẻ thì mỗi ngày thay một phòng cũng được.Tô Chước:Thế nào cũng được!

Muội cũng không cần phòng tu luyện cố định."

Ở một thời gian khác, linh khí lưu động của các phòng tu luyện có chỗ không giống nhau, nhưng ở phòng nào cũng cực kỳ nồng đậm, linh khí trong một ngày hẳn là không khác nhau mấy, lúc tu luyện sẽ không có khả năng linh khí xung quanh khô kiệt, cho dù có lên làm trưởng lão ở Thánh Địa Hi Hòa cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

Nhìn phòng tu luyện trước mặt, Tô Chước chỉ ước có thể lập tức bắt đầu tu luyện ngay, nhưng đáng tiếc là linh mạch của nàng còn phải tái tạo một thời gian nữa, ba tháng sau mới có thể dùng phòng tu luyện tốt này.

Cuối cùng nàng đi tới trước một gian phòng tu luyện đang đóng cửa, Nghê Truyền Vân không vội đẩy cửa ra mà nói.

"Đại sư huynh, ta dẫn tiểu sư muội tới rồi."

Tô Chước đầu đầy dấu chấm hỏi, nàng hoàn toàn không cảm nhận được bên trong có người.

Có thể Nhị sư huynh dẫn theo nàng lúc ẩn lúc hiện, nói này nói kia, chính là vì quanh co lòng vòng nói cho Đại sư huynh biết có người đến.

Một giọng nam khàn khàn nhưng lại cực kỳ rõ ràng truyền ra từ trong phòng:

"Đệ nói ba ngày sau mới đến mà."

Nghe có chút mệt mỏi, nhưng sự uy áp trong đó lại rất rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!