Trong lúc nhất thời bầu không khí biến thành hợp tác trao đổi, vô cùng hài hòa.
Nghê Truyền Vân nhìn bọn họ đấu võ mồm, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, ngắt lời nói:
"Tiểu sư muội thu hồi hộ giáp đi, để ta xem tình huống của muội. Nếu thương thế tồn đọng không đáng ngại, vậy thì ngày mai chúng ta lập tức bắt đầu huấn luyện muội."
Vâng.
Tô Chước từng được huấn luyện ở thời tận thế chứ chưa bao giờ được huấn luyện tu tiên thể, nghĩ thôi đã vô cùng mong chờ, tâm trạng hoàn toàn khác khi huấn luyện ở phòng thí nghiệm.
Ô Diệp Kim Ti tùy tâm niệm mà động, hóa thành hình thái ban đầu rơi vào trong tay Tô Chước.
Tô Chước cảm nhận một chút, giống như không có gì khác biệt.
Nàng thu hồi hộ giáp, Tô Chước đang muốn nói chuyện nhưng khi há miệng ra đã lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Máu tươi không ngừng trào lên cổ họng nàng, Tô Chước theo bản năng che miệng, m.á. u lập tức chảy ra theo kẽ mu bàn tay nàng.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Đừng nói là chưa bắt đầu tu luyện đã nôn ra m.á. u đến c.h.ế. t rồi đấy chứ.
Nghê Truyền Vân vội vàng nheo mắt lại, hắn vừa đặt tay lên đầu nàng vừa vận linh khí vào thân thể để nàng thoải mái hơn rất nhiều, sau khi thu tay lại, hắn kiên nhẫn nói:
"Sư muội đừng sợ, sư phụ đã dự liệu trước rồi, hiện tại muội còn nhỏ tuổi, căn cốt lại rắn chắc, chỉ cần không tích lũy nội thương nữa, bộc phát ra có thể trừ tận gốc bệnh cũ."
Diêm Nguy Nhiên cũng liên tục phụ họa:
"Đúng đúng, nôn nhiều một chút đi."
Nghe vậy Nghê Truyền Vân lạnh lùng liếc qua, ý uy h.i.ế. p lộ rõ.
Thấy thế Diêm Nguy Nhiên lập tức im lặng, một lúc lâu không nhịn được nói:
"Nhổ hết m.á. u xấu ra vết thương mới nhanh khỏi!"
Hắn muốn buôn chuyện cũng phải tùy trường hợp chứ?
Tô Chước muốn cười nhưng miệng nàng khẽ nhếch lên thì m.á. u lại chảy ra càng nhiều.
Sự đau đớn dần dần lan tràn ra từ trong nội tạng khiến nàng cảm thấy nội thương của mình vừa sâu vừa nhiều, nhưng mà cũng không đến mức không thể nhịn được. Cái này còn thua xa so với những tra tấn mà nàng phải chịu đựng trong phòng thí nghiệm ở kiếp trước.
Nghê Truyền Vân thấy bộ dạng không tim không phổi mà lại thảm hại của tiểu cô nương thì nhíu mày, nhất thời hắn không phán đoán được, đan dược trong tay cũng không biết có nên đưa qua hay không, chỉ có thể hỏi:
"Tiểu Cửu, bây giờ muội cảm thấy thế nào?"
Tô Chước thử dò xét nói: Tạm được?
Trong mắt Nhị sư huynh lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn khuyên nhủ:
"Nếu đau quá không chịu được thì muội phải nói ra, không được giấu bệnh sợ thầy."
Tiểu sư muội này kiên cường quá đi.
Diêm Nguy Nhiên nói:
"Đừng cậy mạnh nha Tiểu Cửu, nói ra không mất mặt đâu."
Tô Chước trừng mắt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!