Chương 16: (Vô Đề)

26

Giang Mật tỉnh lại lại trở về bộ dạng hung dữ.

Nhưng khi thấy tôi, anh ấy lại luống cuống tránh ánh mắt của tôi.

Cuối cùng, anh ấy tuyệt vọng, im lặng ôm gối quay mặt vào tường.

Tôi thuần thục vuốt ve anh ấy:

"Không sao, giọng tuy hơi trầm, nhưng tiếng 'meo' kia có vẻ đẹp hoang dã độc đáo, mèo khác không kêu được như vậy đâu!"

Giang Mật: ...

Một lúc lâu sau, anh ấy mới tìm lại được giọng nói.

Nhưng lời thốt ra lại là xin lỗi:

"Xin lỗi, anh không thể trưởng thành như em mong muốn."

Đến lượt tôi im lặng.

Một ý nghĩ khó tin dần hiện ra.

Tôi kinh ngạc:

"Không lẽ vì lý do đó mà anh không nhận ra em?"

Giang Mật không nói gì, ngầm thừa nhận.

Tôi bật cười vì tức.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đây đúng là chuyện Giang Mật có thể làm.

Anh ấy và lão già nhặt rác, đều là đồ ngốc.

Còn một chuyện nữa.

Anh ấy khẽ nói.

Tôi vẫn còn bực bội, theo bản năng hỏi: Gì?

"Không thể sớm tìm thấy em, để em chịu khổ nhiều như vậy, xin lỗi."

Anh ấy trịnh trọng xin lỗi.

Nhưng tôi biết Giang Mật đang nói dối.

Phù Bạch đã kể cho tôi nghe.

Anh ấy đã sớm bị người nhà họ Phù đưa ra khỏi khu rừng, thậm chí còn từng là vật chứa tinh thần lực của Phù Bạch.

Cho nên tôi mới cảm nhận được tinh thần lực của anh ấy trên người Phù Bạch.

Cho nên tôi mới cho rằng Phù Bạch chính là đồng bạn mà tôi muốn tìm.

Nhưng tôi không vạch trần, chỉ vỗ đầu con mèo lớn trước mặt:

"Người nên xin lỗi không phải là anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!