Lúc Tước Tỉnh bệnh nặng hôn mê, lúc tỉnh dậy mới phát hiện phụ thân đã bán đệ đệ, hắn bàng hoàng chỉ hận mình không thể chết đi. Hôm đó Tước Miên về nhà, hắn biết đệ đệ không bị đụng chạm thì mừng suýt khóc.
Ai ngờ vất vả dành dụm tiền mấy tháng...... cuối cùng đệ đệ vẫn bị lão gia Tần phủ kéo lên giường đâu?!
Tước Tỉnh từ nhỏ đọc sách nên biết lễ tiết, nam nhân và nam nhân...... Nhất là nam nhân này trên danh nghĩa còn là con trai chồng của đệ đệ hắn...... Sao có thể tư thông với nhau được?!
Hiện giờ đánh không được, mắng cũng không nỡ, sắc mặt hắn sa sầm.
Tước Miên thấy hắn không có ý định đánh mình thì kéo tay áo dẫn hắn tới một cái ghế khác còn nguyên lành ngồi xuống rồi ân cần châm trà cho hắn, miệng liên tục gọi ca ca.
Sắc mặt Tước Tỉnh vẫn không khá hơn, cũng may da mặt Tước Miên dày nên biết cách đối phó với người nhà, vây quanh ca ca xin tha nửa ngày. Lông mày Tước Tỉnh càng lúc càng nhíu chặt, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.
Tần Tuyết Phùng nhìn hắn chằm chằm.
Tước Miên nói hết mọi lời hay ho mình có thể nghĩ ra, kết quả ca ca vẫn lù lù bất động, trái lại y đã miệng đắng lưỡi khô.
Y thở hổn hển rồi hắng giọng chuẩn bị nói tiếp, chén trà rót cho ca ca đều bị y uống cạn, kết quả bị sặc chật vật che miệng ho khan.
Đồ ngốc. Tần Tuyết Phùng tiện tay đỡ lấy Tước Miên rồi vỗ lưng thuận khí cho y.
Tước Tỉnh vô thức muốn quan tâm đệ đệ, vừa ngẩng đầu liền nhớ ra mình còn đang tức giận, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hắn gỡ tay Tần Tuyết Phùng ra, định mắng chửi người nhưng giáo dưỡng không cho phép, cuối cùng túm cổ tay Tước Miên hùng hổ nói: Theo ta về nhà!
Tước Miên: Khụ khụ khụ khụ!!!
Y càng ho dữ dội hơn.
Tước Tỉnh không lay chuyển được đệ đệ, bàn tay không khỏi tăng lực muốn cưỡng ép kéo y đi. Tần Tuyết Phùng mặt không đổi sắc gạt tay hắn ra khỏi Tước Miên, thấy Tước Tỉnh sắp nổi giận mới nói:
"Đại ca, cổ tay y xanh hết rồi."
Tước Miên vô cùng phối hợp, giả bộ đáng thương giơ tay lên cho ca ca xem: Đau quá!
Hai người họ kẻ xướng người hoạ, Tước Tỉnh giận run lên, giật phắt tay ra rồi quay người bỏ đi.
Tước Miên không giả bộ nữa mà vội vàng chạy tới níu hắn lại:
"Đại ca đừng đi mà......" Giọng y mềm nhũn,
"Đừng nổi nóng nữa, nếu giận thì..... thì cứ đánh đệ đi......"
Tước Miên lấy lòng kéo tay hắn đặt lên mặt mình, ngửa đầu chờ đợi.
Tần Tuyết Phùng đứng tại chỗ nhìn Tước Miên xum xoe rồi nhìn Tước Tỉnh đen mặt quay đầu lại, cuối cùng chậm rãi nói:
"Đại ca đâu cần phản ứng mạnh như vậy."
Tước Tỉnh trừng hắn: Ngươi nói cái gì?!
"Tước nhi vốn là bị nhà các ngươi gả cho nam nhân, tuy nói mèo mù đụng phải chuột chết, cha ta chưa đụng vào y đã chết nhưng việc này cũng không thể phủ nhận."
Tần Tuyết Phùng ung dung nói,
"Đại ca đã không chịu thừa nhận mà còn trút giận lên người y nữa."
Tước Miên cũng trừng hắn:
"Lão gia ngươi nói chuyện này làm gì chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!