Hai mắt tùy tùng tối sầm, hắn lấy lại tinh thần rồi sửng sốt nhìn chằm chằm Tước Miên.
"Chẳng phải lúc trước ta đã nói với ngươi rồi sao? Nếu ngươi muốn đi thì đừng để thiếu gia biết......"
Hắn còn chưa dứt lời, Tước Miên đã nói:
"Ta và hắn lưỡng tình tương duyệt, chuyện chuộc thân sao có thể giấu hắn được?"
Lưỡng tình tương duyệt?
Tùy tùng giống như gặp ma.
Sao y có thể nói trơn tru như vậy...... thản nhiên như vậy?
Trong lòng hắn bỗng dưng chùng xuống. Lúc thiếu gia dẫn Tước Miên ra ngoài không cho hắn theo, trong thời gian đó xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể nào biết được......
Hơn nữa ánh mắt Tước Miên quá bình thản khiến hắn không sao phản bác lại.
Tùy tùng cúi đầu hỏi:
"Sau khi ngươi nói với thiếu gia, thiếu gia có tức giận không?"
Tước Miên đáp: Không có.
Tùy tùng cười khổ tiến lên một bước đưa lá thư cho y. Tước Miên ngờ vực nhìn hắn, hắn mấp máy môi, cuối cùng lắc đầu nói:
"Ta vẫn không tin thiếu gia sẽ thích người như ngươi."
Tước Miên vốn không ghét hắn nhưng hắn cứ mãi nhắc tới chuyện này, Tước Miên cũng không khỏi hậm hực. Y hừ lạnh giật lá thư về rồi nói:
"Ngươi đâu phải là Tần Tuyết Phùng, dựa vào cái gì mà quyết định thay hắn?"
Tùy tùng bị y làm cho nghẹn họng.
Tước Miên nói tiếp:
"Các ngươi đều cảm thấy ta không xứng với hắn, nhưng hắn ở bên ta mới vui vẻ, chỉ một điểm này thôi ta đã thắng tất cả các ngươi rồi!" Y không nói thêm gì nữa, chỉ làm mặt xấu với tùy tùng rồi quay người bỏ đi.
Tước Miên bực bội nghĩ.
Lúc nãy y thú nhận với Tần Tuyết Phùng trong lòng cũng hơi thấp thỏm.
Nhưng Tần Tuyết Phùng chỉ giả vờ thương tâm mà thôi, nói không ngờ mình chân thành như vậy mà y lại có ý định rời đi. Tước Miên tưởng thật nên vội vàng dỗ hắn, lúc đó Tần Tuyết Phùng lại nở nụ cười.
"Nhưng dù sao đây cũng là chuyện thường tình thôi."
Tần Tuyết Phùng bóp mặt y,
"Mang thân phận này ngươi sẽ khó tránh khỏi bị người ta nói xấu. Bây giờ chưa cảm thấy gì nhưng lâu dần ta cũng sẽ đau lòng."
Hai câu này khiến trái tim Tước Miên ngọt lịm, trên mặt hiện ra ý cười.
"Lão gia không giận sao?"
Không giận.
"Ta, ta vui lắm......" Sau khi thẳng thắn nói hết suy nghĩ trong lòng, y không còn lấn cấn gì nữa. Tước Miên đỏ mặt chồm tới hôn một cái lên môi Tần Tuyết Phùng: Đa tạ lão gia!
Y giống như ngâm mật, cả người đều ngọt ngào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!