Chương 9: Chuyện ở trường

Nửa đêm Đường Học Cẩn bị ác mộng giật tỉnh —— cậu mơ thấy khi mình chết.

Tỉnh lại rồi, cậu ngủ không được, mở to mắt, Đường Học Cẩn ngẩn ngơ nhìn trần nhà trong bóng đêm, sờ một nghìn đồng để ở đầu giường, ánh mắt trống rỗng, giờ này khắc này, thậm chí còn có hoảng hốt như chưa thoát khỏi cơn mê.

Một nghìn đồng này có thể làm gì?

Nếu là đời trước, xấp xỉ là một tháng tiền thuê nhà... có lẽ còn không đủ, nhưng lúc này, lại là tư bản duy nhất cậu có được —— Đường Học Cẩn ngoại trừ thỏa mãn với một nghìn khối này cũng có chút xót xa và cay đắng.

Nhưng ngẫm lại, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi kiếm được số tiền thứ nhất vốn đã là chuyện rất giỏi, việc tốt làm thường khó, vạn sự khởi đầu nan, Đường Học Cẩn bơm hơi cho mình, cậu nói với bản thân, sẽ ngày một tốt thôi —— dù sao, so với đời trước không có gì cả, một nghìn đồng của đời này không thể nghi ngờ là góp một viên gạch cho mục tiêu cậu đã kế hoạch trong tương lai.

Nghĩ vậy, Đường Học Cẩn vứt hết những xúc cảm mặt trái trong đầu đi, bắt đầu chuyên tâm suy xét mình nên dùng một nghìn đồng này làm gì.

Một nghìn đồng trừ đi học phí lại trừ đi tiền ký túc xá và đủ mọi thứ tiền linh tinh khác chừng hơn ba bốn trăm đồng, tính toán đâu ra đấy sẽ thừa lại sáu bảy trăm, nếu miệng ăn núi lở, vậy khi học kỳ này kết thúc cậu nhắm chừng sẽ lập tức xuất hiện tình huống toàn thân không còn mấy mao, thế nên cậu phải cam đoan, khi trả xong học phí và tiền ký túc xá lại trừ đi tiền ăn uống bình thường, số tiền thừa lại có đủ để tiếp tục mẹ đẻ con.

—— nhưng cậu nên làm gì đây?

Một nghìn đồng có thể làm gì, vấn đề này đích xác làm khó cậu.

Đời trước Đường Học Cẩn học tài chính, thế nên đối với cổ phiếu chứng khoán cũng có nghiên cứu, nhưng trước không nói tài chính trong tay cậu có thể lưu động nhiều nhất không hơn sáu trăm đồng, chỉ nói tuổi hiện tại của cậu, cũng không đạt đủ yêu cầu mười tám tuổi để có thể mở tài khoản ở trung tâm giao dịch.

Đời trước Đường Học Cẩn hầu như không học được gì, đi học học mọt sách cậu không hay ăn diện không giỏi ăn nói đối với xã giao cũng là dở tệ... Tổng kết một câu, ở đại học, ngoại trừ thành tích khả quan, cậu không có điểm nào có thể lấy ra để khen ngợi, hẳn xem như thuộc về quần thể yếu thế.

Đồng thời, cho dù là vào công ty, công trạng của cậu cũng thủy chung giữ ở mức nửa vời hơi nhích lên trên nếu tính từ giữa, nguyên nhân chủ yếu, vẫn là vì không giỏi ăn nói —— hoặc dùng xã giao trở ngại để hình dung có lẽ càng thỏa đáng.

Than nhẹ một hơi, Đường Học Cẩn bỗng nhiên phát hiện, đời trước mình kỳ thực sống rất có lệ, ngoại trừ đi học học thành mọt sách, kiến thức chuyên nghiệp ở đại học xem như vững chắc, dường như không có quá nhiều điểm để khen, xã giao vốn nên học tập nhất, cậu không biết, sở trường vốn nên học tập nhất, cũng không biết...

Xoay người, Đường Học Cẩn bắt đầu phiền não.

Nghĩ nửa ngày không nghĩ ra được gì, Đường Học Cẩn cuối cùng nhíu mày nặng đầu rơi vào giấc ngủ, lần này, cậu ngủ thẳng đến sáng.....

Vệ sinh cá nhân xong, nhét toàn bộ gia sản vào túi, Đường Học Cẩn ăn diện thỏa đáng rồi rời khỏi cái chỗ từng là nhà của cậu trong hai tháng qua ——

Xuống lầu, vừa tới cửa, Đường Học Cẩn đã thấy Lưu Minh Lượng dựa vào cửa tiệm hút thuốc, đáy mắt lóe lên kinh ngạc, cậu chạy tới trước chào một tiếng, rồi nghi hoặc hỏi:

"Chú Lưu, sao chú lại tới đây?"

"Chậc, chú Lưu tới dẫn cháu đi làm thủ tục," Lưu Minh Lượng vỗ vai Đường Học Cẩn, như là cảm động lây mà nói:

"Ngày đầu tiên khai giảng, nếu không có người lớn dẫn cháu tới trường, phỏng chừng sau này sẽ bị cho là không cha mẹ mà bị ăn hiếp."

Đường Học Cẩn nghe xong lời này, đáy lòng ấm áp, cậu treo lên nụ cười chân tâm nhìn Lưu Minh Lượng cảm kích nói,

"Chú Lưu, thật rất cảm ơn chú."

Lưu Minh Lượng cười ha hả vỗ đầu Đường Học Cẩn, cố ý xệ mặt nói:

"Chỉ bằng mỗi lần cháu đều gọi chú một tiếng chú Lưu, chút việc nhỏ này không tính là gì."

"Huống hồ, chú Lưu sao, cũng là người từng trải."

Thở dài, Lưu Minh Lượng nhớ tới thuở cặp sách đến trường của mình, cha mẹ ông cũng vì chưa từng tới đón ông, khiến mọi người trong trường cho rằng ông là loại không cha không mẹ, thế nên thường có mấy thằng oắt nghịch ngợm thích ăn hiếp ông, cha mẹ ông không để tâm tới, thế nên ông không thể kể ra ủy khuất này với ai.

Vì thế lúc này khiLưu Minh Lượng thấy Đường Học Cẩn, như là thấy mình khi bé, mà còn ông và thằng bé rất hợp ý, nên càng không hy vọng chuyện từng xảy ra trên người mình tái diễn trên người đối phương, vì thế ông không keo kiệt những việc chỉ cần giơ tay lên, là đã có thể giúp được.

Đường Học Cẩn tự nhiên biết hàm nghĩa của ba chữ người từng trải trong miệng Lưu Minh Lượng, cậu nhìn xúc cảm buồn bã chợt lóe trên mặt ông, rủ mắt xuống, đổi chủ đề nói:

"Chú Lưu à, chúng ta đi mau thôi, trung học số một cách chỗ này khá xa."

Lưu Minh Lượng cúi đầu liếc Đường Học Cẩn đổi chủ đề một cách gượng gạo, không nói gì thêm, chỉ là cười cười, ánh mắt lóe lên sự ấm áp, tiện tay ném tàn thuốc đi, rồi duỗi tay chỉ vào chiếc xe máy cách đó không xa, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!