Bụng Đường Học Cẩn cũng đói, bất quá cậu ăn không nhiều, ăn xong một chén cơm nhỏ đã buông đũa xuống tỏ vẻ no rồi, Tư Vân ngồi đối diện nhìn một cái, nhíu mày,
"Khó trách em gầy vậy, thì ra ăn chỉ chừng ấy?"
Thói quen thôi.
Nhàn nhạt nói, Đường Học Cẩn cười, cậu sớm đã thói quen lượng cơm này, vì nếu cậu dám ăn nhiều, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ sẽ bắt đầu lầu bầu, lâu dần, lượng cơm ngày càng ít, ngày sau dạ dày cố định rồi, muốn ăn nhiều, cũng ăn không vô.
"Sao lại nuôi thói quen này!"
Tư Vân kinh ngạc.
Đường Học Cẩn rủ mắt xuống, tạm dừng hồi lâu, mới chậm rãi nói:
"Khi bé chỉ cần ăn nhiều một tí, sẽ bị cha mẹ rầy, lâu dần, em cũng thành thói quen."
! Tư Vân tuy rằng từng nghe bạn mình mịt mờ nhắc tới gia đình của cậu nhân viên nhỏ, nhưng không thể ngờ được sẽ là như thế, loại cha mẹ này, hoàn toàn là ngược đãi con trẻ.
Bất quá ngẫm lại, phỏng chừng vì nhà nghèo, nên mới không thể cho con ăn nhiều, nói vậy, ra vẻ cũng rất phù hợp, thế nên Tư Vân nuốt xuống lời mình tính nói, cúi đầu ăn tiếp.
——() chuyện nhà gì đó, anh quản không được.
Dùng xong bữa cơm khách chủ cùng vui (?), ra khỏi nhà hàng, đã gần tám giờ rưỡi, Đường Học Cẩn chào tạm biệt Tư Vân, một mình về cửa hàng.
Đường Học Cẩn hiện nay tạm thời ở trên căn gác lửng của cửa hàng, tuy nhỏ hẹp, nhưng nhét một cậu bé mười ba tuổi vào cũng là dư dả, mà còn cậu không có đồ đạc gì, chỉ có mấy quyển sách và một bộ đồ để thay, ít đến đáng thương.
Bất quá, đối với Đường Học Cẩn, cậu không cảm thấy có gì ghê gớm, quan trọng nhất là, cậu hiện tại tự do.
Tùy tiện tắm một cái, Đường Học Cẩn thay bộ đồ sạch sẽ rồi chui vào ổ chăn, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn cọ gối đầu, chìm vào giấc mộng.
Một đêm yên giấc.
Trong hai tháng Đường Học Cẩn trông tiệm, Lưu Minh Lượng tới ba bốn lần, chủ yếu là xem cậu sống thế nào có ổn hay không vân vân, đương nhiên mỗi lần đến đều mang một ít điểm tâm dì Lưu làm cho cậu.
Đường Học Cẩn rất cảm kích vị bí thư thôn này, nhưng giờ cậu không có năng lực có thể hồi báo đối phương, thế nên chỉ có thể nhớ kỹ tất cả vào đáy lòng ——
Nhận ân phải nhớ trả, người không thể quên nguồn, Đường Học Cẩn hiểu.....
Những ngày cuối cùng của kỳ hạn hai tháng thần tốc trôi qua, khi tờ lịch tháng bảy tháng tám bị lật sang trang, ngày khai giảng cũng đã tới gần, ngày này, là ngày làm việc cuối cùng của Đường Học Cẩn, vì phải giao ca, nên Tư Vân sớm tới tiệm.
Khi tới Tư Vân còn dẫn theo một người, là em họ Lục Quân Thần tới tìm anh nói chuyện lại bị anh tiện đường lôi đi, bọn họ tới khá sớm, lúc này, Đường Học Cẩn đang thuyết phục một vị khách nữ trẻ tuổi mua bộ đồ cô ấy mặc thử trên người.
Tư Vân hứng thú nhìn, khuỷu tay chọt chọt người bên cạnh, nhỏ giọng nói:
"Anh cá với em, cú này tuyệt đối không được đâu."
Lục Quân Thần lại lắc đầu, phủ định lời Tư Vân nói, Sẽ được. Đáp rất chắc chắn.
"Chậc, em không thấy vẻ mặt của vị khách ấy còn có người ta không ngừng càm ràm sao?" Tư Vân không thoả mãn nhất là cậu em họ nhỏ hơn anh bảy tuổi hiện đang đứng bên cạnh này luôn thích xỏ lá anh, mà còn mỗi lần đều nói có sách mách có chứng, khiến anh không thể nào phản bác.
Thế nên lần này ôm tín niệm tự tin nhất định có thể chèn ép em họ nở rộ uy phong của mình, mắt Tư Vân sáng rực lên, nói:
"Vậy chúng ta cá với nhau đi, nếu thua, sau này không cho em chơi xỏ anh trước mặt cha mẹ anh, còn phải phối hợp với anh nữa."
Lục Quân Thần nhướng mày, hỏi lại:
"Vậu nếu anh thua thì sao?"
Không đời nào! Trợn tròn mắt, Tư Vân có thể nói tự tin đầy tràn, bất quá nhìn đôi mắt hoa đào cười híp lại của em họ, anh phồng má,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!