Chương 26: Giai đoạn chuẩn bị trước

Hai ngày cuối tuần cứ thế mà qua, trưa thứ hai, Lưu Minh Lượng cầm giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm và hợp đồng thuê mặt bằng kinh doanh đã làm xong tới trường, giao chúng cho Đường Học Cẩn.

"Tiểu Cẩn à, chú và thím suy nghĩ một phen, vẫn cảm thấy để một mình cháu làm không ổn lắm, nên thím cháu định buổi trưa và buổi tối tới giúp cháu."

"Nhưng thím không phải cũng có chuyện cần làm à?"

Nói thật, sống lại rồi, cậu rốt cuộc cũng hiểu rõ vợ chồng Lưu Minh Lượng, biết hai người đều rất tốt, là thật tâm thật lòng muốn giúp cậu.

"Cháu cũng biết thím cháu là người thế nào, cô ấy làm việc hấp tấp nói gió là mưa." Nhắc tới vợ mình, Lưu Minh Lượng có chút bất đắc dĩ, bất quá ông thích chính là tính cách hào sảng ấy, nếu không lấy thân phận của ông cũng sẽ không cưới một người phụ nữ nông thôn.

"Chú về nói cho thím nghe ý tưởng của cháu, cô ấy rất ủng hộ, hy vọng có thể tới giúp cháu, trước đó, chú cũng quên, cho dù cháu có thời gian, nhưng cháu không thể đi chợ, thím nếu tới, vừa vặn có thể giúp một tay."

Hôm qua Đường Học Cẩn kỳ thực là vì chuyện này mà lắc lư hồi lâu ở chỗ chợ rau trên trấn, bất quá cậu cũng rất hy vọng có người có thể giúp mình, mở tiệm cơm ở gần trung học số một tuyệt đối không phải kế lâu dài, chí ít lên trung học phổ thông rồi, cậu không cách nào tiếp tục được nữa, nên lúc này vợ của Lưu Minh Lượng đưa ra ý muốn giúp, thật sự là quá tốt.

Vì thế, cậu nói:

"Vậy chú Lưu, nếu thím có thời gian, xin nhờ thím tới giúp cháu, cháu sẽ trả tiền lương."

Lưu Minh Lượng vừa nghe Đường Học Cẩn nói ra lời xa cách này, trừng cậu một cái,

"Cháu còn khách khí cái gì với chú Lưu và thím hả, còn nói tiền lương nữa chứ."

Đường Học Cẩn lộ ra một nụ cười,

"Chú Lưu à, anh em ruột còn phải tính rõ ràng nữa là, cháu sao có thể ỷ vào mình nhỏ tuổi đã chiếm tiện nghi chú thím chứ, huống hồ thím đi lại cũng tốn thời gian và công sức, không trả tiền lương, chính bản thân cháu cũng ngại."

Lưu Minh Lượng nghe Đường Học Cẩn nói vậy, thở dài một tiếng đồng ý,

"Rồi, chú Lưu nói không lại cháu."

Đường Học Cẩn nghe mà mím môi cười ngượng ngùng,

"Không phải đâu ạ, nếu không có chú Lưu giúp cháu e là mình cũng không thể tính đến vậy."

Ha ha, Lưu Minh Lượng bật cười,

"Là cháu tự cố gắng tranh thủ, chú chỉ là giúp chút việc nhỏ mà thôi."

Đường Học Cẩn cố chấp lắc đầu,

"Không phải, nếu không có chú Lưu, cháu hiện tại sợ đã chẳng thể học được trung học cơ sở nữa rồi."

Nụ cười của Lưu Minh Lượng thoáng đọng lại, vỗ vai Đường Học Cẩn, ông thở dài lắc đầu:

"Đừng nghĩ nữa, hai kẻ làm cha mẹ kia của cháu giờ nổi tiếng lắm, có người nói bọn họ định trồng nấm rừng trồng chè dựng trại nuôi gà gì đó ở sau núi, lúc này đã là điểm quan tâm của cả thôn."

Đường Học Cẩn tự nhiên biết, đời trước, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ dựng trại nuôi gà ở sau núi, bên cạnh còn trồng chè, kết quả chưa được mấy năm, nghe người ta nói dầu chè không kiếm được bên ngoài giá trái cây lại tăng cao, bèn nhổ cả vườn chè trồng cây ăn quả...

Nhưng mà, năm thứ hai, giá trái cây giảm xuống đến bán đổ bán tháo cũng không ai mua, chỉ có thể mặc cho nó chín rục trong vườn.

—— lòng tham không đủ rắn nuốt voi.

Nhưng cho dù vậy, trại nuôi gà cũng xác thực kiếm cho bọn họ không ít, bất quá ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm đó một cơn bệnh dịch rất nghiêm trọng lây lan giữa gà vịt truyền ra...

Giá gà giảm xuống đến một con mấy đồng cũng không ai mua, hầu như là bán không ra gà, bọn họ lỗ thảm, tiền bù vào một mớ lại một mớ, dẫn đến ngày sau nghèo đến mức mỗi ngày tìm cậu đòi tiền thậm chí trả không nổi học phí của Đường Học Quân.

Cụ thể thời gian và diễn biến, Đường Học Cẩn còn nhớ, bất quá cậu cũng không dự định nhắc đôi vợ chồng ấy, cậu không phải thánh mẫu Maria.

Tỉnh lại từ hồi ức, Đường Học Cẩn giơ cao khóe miệng, lắc đầu với Lưu Minh Lượng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!