Thân thể tiểu thư yếu ớt, hôm ấy đi đào sen về liền bị cảm lạnh.
Lão gia vốn bận rộn, nghe tin nàng trốn ra ngoài hứng gió, liền mắng ta một trận nên thân.
Ta cúi đầu, không cãi một lời, chuyện tiểu thư tìm thư sinh, ta kín miệng như bưng.
Nhưng không biết kẻ lắm mồm nào lại mách lẻo với lão gia.
Tối hôm ấy, lão gia nổi trận lôi đình, tuyên bố sẽ gả tiểu thư đi để nàng không còn cơ hội gây rắc rối.
Tiểu thư hoảng loạn, khóc cả ngày, cơm nước chẳng màng.
Cuối cùng, vẫn là ta dỗ dành nàng uống một chút canh sườn hầm sen. Đêm khuya, tiểu thư nằm trên giường, chẳng chút buồn ngủ.
Ta thì mắt díp lại, cố sức chống tinh thần ngồi bên.
"Tiểu Hà, ta quyết định rồi."
Lời nói bất chợt của tiểu thư khiến ta giật mình tỉnh hẳn.
Nàng ngồi dậy, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt đẹp như ánh lửa bập bùng.
"Ta muốn gả cho người mình thích. Mai ngươi đem toàn bộ trang sức của ta đi cầm cố, rồi đưa tiền cho thư sinh ấy, bảo huynh ấy mang lễ vật đến cầu hôn."
Ta ngây ra, buồn ngủ bay biến.
"Tiểu thư, người không thể vì trái ý lão gia mà làm chuyện hồ đồ được."
Thư sinh ấy nghèo rớt mồng tơi, dù có phong thái xuất chúng, dung mạo thượng hạng, nhưng xuất thân thế này chắc chắn không giấu được.
Tiểu thư từ nhỏ không có mẹ, lão gia nuông chiều, chuyện gì cũng nhường nhịn nàng.
Nhưng bậc làm cha mẹ, ai nỡ gả ngọc ngà của mình đến nơi thấp kém?
Ta còn định khuyên thêm vài lời, tiểu thư đã quyết tâm.
Hôm sau, ta đành ngậm ngùi đem nữ trang của nàng đi cầm cố.
Một hộp trâm vàng, ngọc phỉ thúy, đổi được hai mươi lượng vàng. Khi ta đến nhà thư sinh, hắn nở nụ cười hân hoan ra đón:
Tiểu Hà cô nương!
Hắn ngó ra sau lưng ta, rồi cười nói:
"Cô đi một mình sao? Mau vào ngồi!"
Trong lòng ta nghĩ đến tiểu thư, chẳng buồn khách sáo, liền đặt số vàng lên bàn.
"Trì Quan, tiểu thư nhà ta vì huynh mà ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị lão gia trách phạt."Lão gia tức giận, muốn tìm mối hôn sự khác cho nàng!
"Nếu huynh có lòng, hãy lấy số vàng này mà sắm sửa, nhanh chóng đến nhà cầu hôn đi."
Nụ cười trên mặt thư sinh lập tức tắt ngấm.
Hắn chẳng buồn nhìn số vàng, chỉ cúi mắt, chăm chú nhìn ta, ánh mắt cháy bỏng.
"Tiểu Hà, ta không hề có ý với tiểu thư nhà cô."Ngay từ đầu đến cuối, người ta một lòng ngưỡng mộ, chỉ có cô mà thôi.
"07 Trì Quan chắc chắn là đã phát điên rồi. Tiểu thư đối với hắn tốt như vậy, vậy mà hắn lại nói ra những lời lẽ hồ đồ này. Ta tức giận đến choáng váng, ôm lấy số vàng, mắng xối xả:"Trì Quan, ngươi đúng là không biết điều! Tiểu thư nhà ta ngày ngày nhớ mong ngươi, ngươi đối xử như vậy, có xứng đáng với tấm lòng của nàng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!