Quay đầu lại, ta thấy Trì Quan vội vã chạy tới.
Chẳng phải hôm nay hắn ra chợ mở hàng sao?
Sao lại quay về rồi?
Tiểu thư cũng nhảy khỏi xe ngựa, chạy theo sau hắn.
Trì công tử!
Trì Quan chẳng ngoái đầu, chạy một mạch tới bên ta.
Đưa tay ra, hắn nói:
"Tiểu Hà! Không được xuống đó! Lạnh quá, cô sẽ nhiễm lạnh mất!"
Ta nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình.
Rõ ràng là cùng làm việc, vậy mà bàn tay hắn vẫn trắng trẻo, thon dài, các khớp xương nổi rõ, đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh, trông thật đẹp.
Chẳng trách tiểu thư lại thích hắn.
Ta cười khì, đặt chân xuống bùn.
"Không sao đâu, ta không sợ lạnh."
Không ngờ, Trì Quan cũng theo ta xuống hồ.
Ta vội quay đầu nhìn tiểu thư.
Nàng chịu không nổi gió bấc, đã chui vào xe ngựa trốn mất.
"Huynh mà bị lạnh, tiểu thư chắc chắn sẽ trách ta."
Hắn nhìn ta, dịu dàng cười:
"Sẽ không đâu. Ta tự nguyện mà."
Hai chúng ta cúi lưng trong bùn lầy, mò mẫm tìm củ sen.
Gió lạnh từng cơn thổi tới, ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được củ to nhất, mập mạp nhất.
Thò tay vào bùn một lát, ta sờ thấy một khúc nhẵn bóng, thẳng mượt.
Hứng khởi, ta lớn tiếng reo:
"Tiểu thư, nô tỳ đào được rồi!"Củ này dài lắm! Kéo mãi không ra!
"Trì Quan bên cạnh, tai đỏ bừng."Tiểu Hà cô nương, đó là chân của ta…
"Tiểu thư ló đầu ra từ xe ngựa, cười nghiêng ngả. * Sau khi lên bờ, Trì Quan đưa cho ta một vật trơn nhẵn. Ta nhận lấy, ngắm nghía:"Đây là gì?Thuốc bôi tay. Tiểu Hà, tay cô bị tê cóng rồi."
Trước mặt ta, hắn khẽ vận lực, khiến vật ấy tách làm đôi.
Bên trong lộ ra phần thuốc trắng mịn như ngọc.
Hương thơm nhè nhẹ, không nồng nàn đắt đỏ như phấn son của tiểu thư.
Là loại mà ta cắn răng cũng mua được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!