Chương 49: Kết Thúc

Đánh giá: 8 / 1 lượt

Âu Dương lão giả khinh miệt liếc nhìn Vương Lâm, nói:

- Một tiểu bối như ngươi thì có cái gì mà trao đổi? Hừ! Nếu ngươi có thể xuất ra pháp bảo Tử Nhạc Tiên Kiếm của Hằng Nhạc phái ta còn miễn cưỡng đổi lại cho người một giọt.

Vương Lâm nhíu chặt mày, nội tâm hắn thoáng lạnh đi, Dẫn Lực thuật được vận dụng tới cực hạn, một trảo trực tiếp đánh tới.

Âu Dương lão giả biến sắc, quát:

- Tiểu bối ngươi thật là to gan!

Vừa nói tới đây, ông tay áo lão vung lên, một chiếc phi kiếm nhất thời xuất hiện. Phi kiếm này vừa hiện ra lập tức lớn dần lên, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một thanh cự kiếm phát ra khí thế thiên quân vạn mã.

Khi một kiếm này xuất hiện, ánh mắt lão lộ ra một tia sát ý, đệ tử của đối phương có thực lực kinh người, nếu giữ lại sau này khẳng định sẽ trở thành mối uy hiếp với Huyền Đạo tông, không bằng nhân dịp này hủy diệt tu vi của hắn.

Sắc mặt Hoàng Long chân nhân hơi trầm xuống, lão đã nhìn ra tâm cơ của đối phương, Tử Nhạc kiếm trong tay lập tức được huy động muốn ngăn cản đối phương. Chính lúc này, Vương Lâm cười dài một tiếng, Dẫn Lực thuật được hắn vận dụng tới cực hạn, vôn là đôi bàn tay vô hình lập tức biến thành vật hữu hình.

Hai bàn tay phát ra quang mang màu trắng xuất hiện ở giữa không trung xua tan đi tất cả những đang mây đang ở xung quanh.

Phương hướng của bàn tay không hề thay đổi, một cánh tay ôm lấy đầu con Thiên Túc Ngô Công, còn cánh tay kia thì hướng lên trên đón đỡ thanh cự kiếm đang chém xuống.

Tốc độ chém xuống của cự kiếm nhất thời bị kiềm hãm, sau đó dần dần đứng lại ở giữa không trung không thể ép xuống tiếp, sắc mặt của Âu Dương lão giả ửng hồng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Hai vị trưởng lão còn lại cắn chặt rang liều mạng đồng thời ra tay, một đạo ánh sáng màu hồng từ trong miệng một người xuất hiện, ở giữa không trung nó hóa thành dải lụa nhanh chóng đánh về phía Vương Lâm.

Cùng lúc đó, vị trưởng lão còn lại tế xuất một quả ngọc giản từ bên trong tỏa ra quỷ hỏa, rồi quỷ hỏa lại tiếp tục phân ra làm bảy tam cái vây lấy Vương Lâm vào bên trong sau đó lập tức thu hẹp phạm vi bao vây lại.

Một cỗ khí thế nóng bừng ập tới, nhưng thần sắc Vương Lâm vẫn không hề thay đổi, Dẫn Lực thuật lại được hắn tiếp tục phân ra một bàn tay.

Bàn tay đó liên tục xoay quanh người Vương Lâm, từ nó sinh ra những đạo khí lưu mà mắt thường có thể thấy được, những đạo khí lưu này làm cho quỷ hỏa ở bốn phía lúc sáng lúc tối.

Những biến hóa liên tục xảy ra rất nhanh, Hoàng Long chân nhân tức giật quát lên một tiếng, một tay bắt quyết, Tử Nhạc tiên kiếm nhanh như điện lóe lên một cái phát ra âm thanh xé gió lao tới dải lụa của vị trưởng lão còn lại.

Mượn cơ hội này, thân thể Vương Lâm di chuyển với tốc độ cực nhanh vọt tới bên cạnh Thiên Túc Ngô Công. Dẫn Lực thuật được hắn sử dụng để khống chế con Thiên Túc Ngô Công làm cho nó không thể giãy ra.

Tay phải Vương Lâm đặt lên đầu con rết, linh lực từ tay hắn nhanh chóng truyền sang làm cho con Ngô Công cảm thấy đau nhức, từ miệng nó phun ra một ít chất lỏng màu đen.

Nói thi lâu nhưng những việc đó chỉ xảy ra trong thời gian vài giây, những người còn lại chưa kịp phản ứng thì hai bên đã va chạm với nhau.

Đạo Hư chân nhân nhìn thấy con Ngô Công thổ ra chất độc, lo lắng Vương Lâm không phân biệt được độc chất vì vậy vung tay áo lên ném ra một chiếc bình ngọc, cao giọng nói:

- Vương Lâm sư điệt, dùng cái này lấy độc.

Nói xong, lão huy động phi kiếm của mình cùng với quỷ hỏa đang vây lấy Vương Lâm dây dưa cùng một chỗ.

Ba vị trưởng lão Huyền Đạo tông tức giận gầm lên một tiếng, bị đám người Hằng Nhạc phái cuốn lấy cho nên không thể ngăn cản Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn thấy cong Ngô Công đã nôn ra dịch độc của nó, thân hình hắn nhanh chóng lui lại phía sau, tiếp lấy bình ngọc rồi sử dụng linh lực bao quanh lấy dịch độc của Ngô Công thu nó vào bên trong bình.

Âu Dương lão giả nội trận lôi đình hét lớn:

- Hằng Nhạc phái, các ngươi khinh người quá đáng!

Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, lão thu hồi Tử Nhạc tiên kiếm, những người còn lại cũng đồng loạt thu hồi bảo kiếm của mình, hai phái phân ra hai bên đứng giữa không trung.

Vương Lâm dùng ánh mắt xin lỗi nhìn đám người Huyền Đạo tông, dịch độc

của con Thiên Túc ngô công này là dược vật để trị liệt tật của phụ thân hắn, cho nên hắn không thể không sử dụng hạ sạch này để lấy nó. Hắn ôm quyền nói:

- Âu Dương sư thúc, dịch độc của con Ngô Công này đối với đệ tử rất trọng yếu. Vãn bối ở đây có một vật dùng để đổi lấy dịch độc của nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!