Thái Cổ Thần Cảnh, trên mặt đất hình tròn kia, tại vị trí trung tâm có một ngọn núi có tuyết bảy màu tung bay. Trên đó có hai thân ảnh.
Đó là Vương Lâm và Lý Mộ Uyển.
Bọn họ đứng đó, nhìn về phía xa xa, thấp giọng trò chuyện.
Ánh mắt Vương Lâm mang theo vẻ nhu hòa, nhìn LÝ Mộ Uyển với thần sắc ôn nhu. Hắn đã đợi rất lâu. rất lâu. mấy ngàn năm mới thấy được cảnh tượng này.
Tuyết bảy màu bay xuống đã không còn mang theo hàm ý bi ai. hoàn toàn không giống với Cảnh tượng Vương Lâm chứng kiến khi phân thần trong tổ miếu của Thủy cổ.
- Đây là một chuyện dài dòng buồn chán.
Uyển Nhi, chờ chúng ta rời khỏi nơi này xong, tìm một địa phương tầm thường, để ta đùng thời gian cả đời kể chuyện cho nàng nghe, có được không. Còn cả Bình nhi. còn cả thê tử của nó là Thanh Nghi. Nàng nhất Định sẽ thích bọn họ.
Lý Mộ Uyển gật nhẹ đầu.
Nàng nhìn nam tử trước mắt này. Khuôn mặt hắn vẫn giống như trước kia. chẳng qua lúc này nàng nhìn thấy đã có dấu vết tang thương của năm tháng ẩn hiện.
Nàng có thể tưởng tượng được vì khiến mình thức tỉnh. Vương Lâm đã nỗ lực bao nhiều, gian khổ bao nhiêu, trả giá bao nhiều.
- Hiện giờ ta sẽ mang nàng đi Đạp Thiên Kiều.
Vương Lâm ngẩng đâu nhìn Đạp Thiên Kiêu cách đó không xa, hai mắt lộ vẻ sáng ngời nhất trong mấy ngàn năm nay. trong mắt đã không còn vẻ đau thương.
Hắn nắm tay Lý Mộ Uyển.
Sau khi nàng tỉnh dậy hắn chưa bao giờ buông tay.
Hắn sợ rằng buông ra thì sẽ không thể tìm được nữa.
Thân ảnh hai người bọn họ dần dần đi về phía trước, bước lên Đạp Thiên Kiều, hướng về phía cây cầu cuối cùng, hướng về phía cuối bầu trời mà từ từ bước đi.
Lý Mộ Uyển cũng nắm tay Vương Lâm. cả đời cùng không muốn buông ra. Nàng có thể cảm nhận sự ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền tới khiến trái tim nàng cảm thấy ấm áp và an bình mấy ngàn năm.
Thân ảnh bọn họ dần dần đi tới cây cầu.
Trong chớp mất khi sắp sửa bước lên. bước chân Vương Lâm đừng lại. Tay trái hắn giơ lên vung về phía mặt đất phía sau.
Một động tác này khiến thấy ba đạo cầu vồng bồng xuất hiện, bay thẳng về phía mặt đất này.
Trong đạo câu vông thứ nhất là một nửa cái la bàn. Nó dung hợp với mặt đất, khiến cho mặt đất hình tròn này ầm vang.
Một nửa trông như hư ảo lúc trước giờ trở nên chân thật, khiến cho vô số núi non khe sâu trên mặt đất biến thành những kỳ hiệu, bộc phát ra ánh sáng chói mắt. sau khi đẩy đủ mơ hồ có đấu hiệu triển khai vận chuyển.
Trong đạo cầu vồng thứ hai là một cây kim la bàn khổng lồ. Nó trôi nôi lơ lửng, nhanh chóng hạ xuống, dung hợp với Tuyết bảy màu đang bay. Cây kim này quét ngang cả vùng mặt đất hình tròn.
Một lực lượng mênh mông từ mặt đất này lan tòa ra. tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền tới.
Trong đạo cầu vồng thứ ba là một hạt châu, một hạt châu màu trắng. Thiên Nghịch!
Nó lơ lửng trong thiên địa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Nó xuất hiện lập tức khiến mặt đất này. khiến La Bàn Định Giới này trở nên đây đủ.
- Thu!
Vương Lâm khẽ nói.
Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra. cả mặt đất nơi này ầm vang, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được thu nhò lại. Có một lượng sương mù lớn bao phủ nơi này. Mặt đất biến mất. ngọn núi có tuyết bảy màu rơi cùng biến mất. Tất cả mọi thứ tổn tại nơi này trừ Vương Lâm.
Lý Mộ Uyển và những cây Đạp Thiên Kiêu kia ra đều toàn bộ tiêu tán. hóa thành một cái la bàn lớn bằng bàn tay!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!