Trong cơn buồn bực, hắn đi đến nhìn kỹ, phát hiện không chỉ là Lam Tuyến Thảo, thậm chí ngay cả Tử Dạ Hoa đối diện cũng héo rũ nhưng có mức độ khác nhau, chẳng qua không có nghiêm trọng như Lam Tuyến Thảo thôi.
Hắn nhớ rõ ràng buổi trưa thì những thảo dược này còn xanh mượt tràn đầy sức sống, thế mà mới một buổi chiều, làm sao có thể biến thành như vậy.
Hắn cầm lên nhánh Lam Tuyến Thảo héo rũ rồi tập trung quan sát, nhìn từ bên ngoài Lam Tuyến Thảo thì nó đã mất đi toàn bộ nước, cho nên khô héo, trên mặt hắn lộ ra vẻ trầm tư, sờ sờ bùn đất trên mặt đất, phát hiện bùn đất rất ẩm ướt, môi trường hoàn toàn phù hợp để thảo dược sinh trưởng, điều này làm cho hắn bắt đầu nghi ngờ và ngạc nhiên.
Hồi lâu sau bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, thì thào lẩm bẩm:
- Buổi chiều hôm nay, nơi này của ta chỉ có một người đến, nhưng hắn là một cái ký danh đệ tử, làm sao có thể làm cho những thảo dược này khô héo chứ?
Nghĩ đến đây, hắn quyết định điều tra một phen, không nói lời nào vung tay áo, thân mình lập tức bay lên, dưới chân hiện lên đám mây bảy màu, nhanh chóng rời đi chính viện, không lâu sau, hắn đã đến phòng tạp vụ của ký danh đệ tử.
- Người đệ tử nào phụ trách nơi đây?
Tôn trưởng lão khẽ quát một tiếng, lập tức hóa thành từng âm thanh như tiếng sấm, đệ tử áo vàng họ Lưu phụ trách nơi đây vội vàng từ giữa phòng chạy nhanh ra, hắn bị dọa tới mức mặt không có chút máu, quỳ phịch một tiếng trên mặt đất, dập đầu không ngừng.
Tôn trưởng lão nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
- Nơi này của ngươi có ghi chép về Vương Lâm không?
Đệ tử họ Lưu trong lòng hồi hộp một chút, hắn không thể tưởng tượng được trưởng lão cao quý lại đích thân tới đây hỏi về một tên phế vật, hắn hoảng sợ nhớ đến trước kia làm khó dễ đối với Vương Lâm, nhất thời sắc mặt trắng bệch, sợ hãi cả kinh nói:
- Đệ tử. có. có ghi chép về Vương Lâm sư đệ, Vương sư đệ siêng năng hiếu học, mỗi lần làm việc đều rất chăm chú, đệ tử. đệ tử trong lòng vẫn lấy hắn làm tấm gương. mẫu mực. đệ tử.
Tôn trưởng lão dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái, đối phương càng là khẩn trương, chứng minh càng kính sợ hắn, phải biết rằng thực ra trưởng lão Hằng Nhạc Phái không có giá trị, tất cả Nhị đại đệ tử đều là trưởng lão, đương nhiên xưng hô này là đối với ký danh đệ tử mà thôi, nếu như là nội môn đệ tử thì đều là xưng hô sư thúc.
Tuy nói ở trong mắt ký danh đệ tử thì hắn là trưởng lão, nhưng thực ra ở trong thế hệ Nhị đại đệ tử thì không có địa vị gì, thực lực cũng thuộc loại cuối bậc, đến ngay cả trong lòng Tam đại đệ tử cũng đều coi thường hắn.
Bằng không cũng sẽ không an bài hắn phụ trách công việc không quan trọng là cho phép ký danh đệ tử về nhà thăm người thân.
Xụ mặt, Tôn trưởng lão trầm giọng nói:
- Chỗ ở của Vương Lâm ở viện nào?
- Ở. ở góc Bắc viện phụ chữ thổ.
Không đợi hắn nói xong, thân mình Tôn trưởng lão khẽ động, hóa thành cầu vồng bay về phía Bắc, trong chớp mắt đã nhìn không thấy bóng dáng.
Trong lòng đệ tử họ Lưu càng khẩn trương, trong lòng rất hối hận, hắn âm thầm thề về sau nếu nhìn thấy Vương Lâm, nhất định không thể châm biếm giống như trước mà phải nịnh nọt thật tốt, hầu hạ hắn như là ông nội mình, người ta chính là người tâm phúc mà trưởng lão đích thân hỏi đến a.
Sau khi Tôn trưởng lão đi vào viện phụ chữ thổ, thần thức đảo qua, không có phát hiện Vương Lâm, hơi chút trầm ngâm, tiến vào nơi ghi chép xem xét một lần, tìm được số phòng Vương Lâm ở, liền đi thẳng đến, Trương Hổ đang khò khò ngủ, hắn không có phát hiện gì với việc Tôn trưởng lão đã đến.
Thần thức cẩn thận tra xét một lần ở trong phòng, Tôn trưởng lão chau mày, thì thào lẩm bẩm:
- Đi thật mau, hừ, chờ sau khi hắn trở về, lại kiểm tra cũng được.
Vương Lâm đang đi ở giữa núi, trên đùi dán tiên phù, quả nhiên tiên phù này thần kỳ, sau khi dán ở trên người thì một dòng khí nóng hầm hập từ phía trên tiến vào trong cơ thể, tụ tập ở hai chân, bạch quang lóng lánh chói mắt, từ xa nhìn lại, hắn giống như là tiên nhân chân chính.
Nhất là dã thú bên trong núi rừng, vừa nhìn thấy bạch quang này thìcả đám nhanh chóng rời xa, không dám tiếp cận.
Gió nhẹ tạt vào mặt, không khí giữa núi tươi mát, trong lòng Vương Lâm vui vẻ, bước chân rất nhanh, dựa theo phương hướng trong trí nhớ không ngừng chạy đi.
Một đêm không có gì đáng kể, sáng sớm ngày hôm sau trời vừa sáng, hắn uống nước suối trong hồ lô, chờ tinh lực tràn đầy rồi quay đầu nhìn lại, phát hiện đã đi ra núi rừng, ước chừng đi thêm một ít lộ tŕnh thì có thể đến thị trấn, đến lúc đó theo đường nhỏ là có thể trở lại thôn.
Cũng không dừng lại, hắn sải bước nhanh chóng đi về trước, khi sắc trời đã sáng thì hắn đã đi vào thị trấn, lúc này đúng lúc có chợ phiên, mọi người qua lại vô cùng náo nhiệt, Vương Lâm đi bộ chung quanh một vòng để mua một ít lễ vật cho cha mẹ rồi vội vàng rời đi.
Khi mặt trời lên cao, thì cuối cùng Vương Lâm về tới thôn, ở xa hắn đã thấy trong nhà treo lên cao giấy màu đỏ, mặt trên viết một chữ thọ thật to.
Ngoài cửa xe ngựa rất nhiều, người đến người đi rất náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!