Bóng người tang thương thê lương kia, một đẩu tóc bạc theo gió phất phơ, đã từng là đệ nhất thiên tài gia tộc chậm rãi rời khỏi
"Vấn Thiên đại hội".
Trên đài xem cuộc chiến, gia chủ Dương Hồng nhìn bóng lưng Dương Phàm rời đi, trái tim trong ngực không khỏi khẽ nhảy.
Trước khi Dương Phàm rời đi, nụ cười xin lỗi hướng về gia chủ khiến cho trong lòng hắn sinh ra một cảm giác không thể nói rõ.
Dương Hồng là gia chủ Dương gia, là một người cục kỳ coi trọng lợi ích.
Nếu Dương Phàm trở thành phế nhân, đối với gia tộc đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào thì ở tại chỗ này ngược lại dọa người xấu hổ, như vậy liền không cần phải ở nơi này nữa.
Dương Phàm rời đi, tất nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý.
Mà ngay cả Dương Quang vừa mới lên đài cũng không kìm nổi liếc mắt nhìn theo, trong lòng cảm xúc mênh mông:
"Từ hôm nay trở đi, ta chính là đệ nhất nhân trong đám trẻ tuổi gia tộc. Ai cũng không ngăn cản được bước chân ta"
Ở một góc nào đó trong đám người, Dương Mạn một thân trang phục kiểu diễm như hoa, trong đôi mắt sáng lóe lên một tia thương hại, chợt bị tình cảm lạnh nhạt thay thế:
"Đáng tiếcĐệ nhất thiên tài trong gia tộc. Nếu không phải xảy ra bất ngờ lần này, phụ thân rất có khả năng sẽ đem ta gả cho hắn"
Lý mập mạp thấy Dương Phàm rời đi, tròng mắt đảo quanh hiện lên một tia sáng âm độc.
Chỉ thấy hắn lén lấy một con hạc giấy từ trong túi trữ vật ra, trong tay bắn ra vài đạo linh quang, thấp giọng thì thào vài câu với hạc giấy.
Cuối cùng, hắn cong tay bắn ra, con hạc giấy này hóa thành một luồng sáng xanh nhìn không bắt mắt bay về phía chân trời, biến mất không thấy.
Dương Phàm rời khỏi trọng địa gia tộc, lại về tới Dương gia bảo ồn ào huyên náo.
Ở trong này, các loại tiếng mua bán ầm ĩ trên chợ truyền vào trong tai Dương Phàm.
Dương gia bảo cũng không phải thuần túy là nơi của tiên gia, nơi này có rất nhiều người thường ở lại, bọn họ phụ thuộc vào Nam Lĩnh Dương gia.
- Bánh bao Trương lão tam, vừa lớn vừa thơm, một văn tiền ba cái!
- Bánh rán Trần Khê vừa ra lò, thơm ngon giòn ngọt, mua ba tặng một! (tính tiền bốn: D, chém phát.)
- Rượu gạo Vương lão cát, tên hiệu trăm năm, vị thuần ngon miệng
"Đây là thế giới người thường, bọn họ nhìn như tự do tự tại, kỳ thực chịu đủ khi dễ, chịu đựng sinh lão bệnh tử. Ngay cả vương phi hầu tướng, cũng khó tránh khỏi cái chết, khó thấy được ảo diệu tiên đạo."
Dương Phàm chăm chú nhìn chợ Dương gia bảo náo nhiệt phi phàm, trong lòng là một mảnh yên lặng.
Khi hắn tiếp xúc tiên đạo, thấy được hy vọng trường sinh bất tử, liền rốt cục khó có thể trở lại cuộc sống của con kiến ngưỡng mộ người khác này nữa.
Đứng ở tại chỗ, tâm thần Dương Phàm lại chìm vào Tiên Hồng Không Gian.
Ngồi xổm xuống, hắn đặt lòng bàn tay sát lên mặt đất xanh, điểm sáng màu lục cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, dùng một tốc độ khó tin khôi phục thương thế của hắn, bổ sung cơ năng sinh mạng của hắn.
Thậm chí, điểm sáng màu lục này còn tiến vào trong đầu hắn để tẩm bổ linh hồn!
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Dương Phàm thần thanh khí sảng (thần trí thanh tỉnh, tâm tình sảng khoái), gân mạch đứt gẫy trong cơ thể cùng với lục phủ ngũ tạng bị tổn thương toàn bộ khôi phục nguyên trạng.
- Này quá thực quá thần kỳ.
Hiệu quả chữa thương của đất màu xanh so với cái gọi là linh đan diệu dược không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Dương Phàm thở nhẹ một hơi, trên mặt có thêm vài tia huyết sắc, tóc màu trắng cũng pha thêm một ít màu hỗn tạp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!