Chương 50: Tái kiến Vân tiên tử!

Lão già họ Từ lộ ra vẻ mặt kính sợ. để Dương Phàm đi lên.

Dương Phàm hít sâu một hơi. chậm rãi theo cầu thang đi hướng lên tầng trên. cấm chế nơi này không ngờ tự động nhường hắn đi lên.

Tuy rằng hắn hiểu được nơi giao dịch công khai này đã có sự đảm bảo của Tú Ngọc Các. sẽ không thể xuất hiện chuyện giết người đoạt bảo nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn có chút không yên như trước.

Dù sao người hắn sắp gặp lại là một cường giả mà hắn chưa từng gặp qua!

Khi hắn đi lên tầng ba thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức hoa cỏ như có như không, như một làn gió hiu hiu trong rừng vào ban mai. Lại như tiếng nước róc rách của dòng suối nhò.

Đây là một cỗ khí tức thân thiết, trong đầu Dương Phàm tự nhiên hiện ra nhân vật Vân tiên tử thần bí thoát tục. không màng danh lợi.

Trong mây mù mông lung. con mắt sáng như nước. bóng dáng hoàn mỹ với chiếc khăn trắng che mặt. một cỗ mùi hương ngào ngạt của hoa cỏ khiến người ta suốt đời khó quên

- Chẳng lẽ là nàng?

Trong lòng Dương Phàm hơi kinh hãi.

Mang theo vài phần ngạc nhiên và vui mừng. Dương Phàm rốt cục đi tới tầng ba Dược Vương Các.

Tầng ba bố trí còn trang nhã hơn nữa. trên vách tường còn có một số thi họa. trên bàn có vài loại hoa cỏ quý hiếm. tản mát ra một mùi thơm nhàn nhạt khiến tinh thần người ta rất thanh sảng.

Tầng ba lớn như thế mà chỉ có năm ba người.

Ngồi chính giữa là một lão già tuổi đã bảy mươi. tóc trắng như tuyết. Trên người lão có một cỗ uy thế không giận tự uy. Linh áp vừa buông xuống tầng hai hiển nhiên là do người này tạo ra.

Tinh thần lão già nàv quắc thước, hai mắt sáng ngời hưu thần. ánh mắt đầu tiên dừng lại trên mặt Dương Phàm.

- Trong tay ngươi có thiên tài địa bảo năm trăm năm phẩm chất không tồi ư?

Ánh mắt lão già này nhìn Dương Phàm. từ từ nâng chén trà lên. ung dung thưởng thức. Bị lão tùy ý liếc nhìn. thân thể Dương Phàm như bị sét đánh. nháy mắt đã cứng ngắc.

Giờ khắc này, hắn dường như cảm thấy được. những gì mình che dấu đều đã bị ánh mắt đối phương nhìn thấu hết!

Hơn nưa. Dương Phàm không ngờ nhìn không thấu tu vi của đối phương. Không nhưng thế. tu vi của bốn năm người trên tầng ba này, hắn đều nhìn không thấu.

Hắn vội vàng liếc mắt nhìn. thấy bốn người kia hoặc đang ngồi. hoặc đang đi lại, nhìn chăm chú vào một số chiếc nhãn bằng ngọc ghi rõ các loại tài liệu. linh đan.

Trong vô tình, Dương Phàm nhìn thấy một thiêu nữ tuyệt sắc. duyên dáng yêu kiều. đôi mắt sáng điềm tĩnh như nước. đầu đội một cái khăn che mặt. dáng người hoàn mỹ và tự nhiên. Nàng đứng đó giống như một bức hoa tuyệt mỹ.

Chính là nàng!

Trong lòng Dương Phàm khẽ động. nhưng trước mặt lão già kia cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng lướt qua một lượt tầng ba rồi nói:

- Hồi bẩm tiền bối. ta có một củ Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi. Bởi vì muốn mua một số dược liệu, linh thạch không đủ nên mới lấy vật ấy ra để thay cho linh thạch.

- Ồ?

Lão già đầu bạc uống một hớp rồi đặt chén trà xuống, không nhanh không chậm nói:

- Ngươi đưa vật kia ra ta xem!

Dương Phàm gật đầu. mở hộp gỗ trong tay ra. bên trong là một củ nhân sâm màu oanh ngọc. tản mát ra linh khí tươi mát. tinh thuần!

Một biến hoa rất nhỏ này khiến ánh mắt của mấv người trong tầng ba Dược Vương Các này cũng đều chuyển mắt nhìn sang.

- Thiên tài địa bảo năm trăm năm. không sai! Chính là sao lại xuất hiện trong tay một tên ru sĩ Luyện Khí trung kỳ được? Tiểu tử. ngươi báo giá đi? Bao nhiêu linh thạch?

Một đại hán khôi ngô mặt đen cực kỳ sảng khoái nói. Trong lòng Dương Phàm khẽ thả lòng. tu vi Luyện Khí trung kỳ của mình chung quy không thể dấu **** được mấy người nơi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!